Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 65 - Chương 65 - Người Bị Hại Thứ Hai 2

Chương 65 - Người bị hại thứ hai 2
Chương 65 - Người bị hại thứ hai 2

Chương 65: Người bị hại thứ hai 2

“Lần này anh Nhạc tự bỏ tiền túi rồi.” Lưu Gia Minh đi đến bên cạnh Dịch Gia Di, chậc chậc hai tiếng: “Có đôi khi phá án dựa vào cái gì? Dựa vào tiền chứ đâu.”

Một đám người làm việc ở bên hồ công viên, còn mấy người Phương Trấn Nhạc ở bên trên đều đã đói cồn cào ruột gan.

Dịch Gia Di vòng ra ngoài lại gọi điện cho anh cả, sau mười phút, Dịch Gia Đống đã lái một chiếc xe máy nhỏ chở một thùng trà sữa Frappuccino và bánh mì kẹp thịt heo tới.

“Cảm ơn anh Gia Đống nha, được cứu mạng rồi.” Lưu Gia Minh đã đói từ lâu nhào tới lấy một chai Frappuccino và một cái bánh mì kẹp thịt heo, một miếng lương khô một hớp trà sữa, ăn như hổ đói.

“Ghi sổ nhé.” Hơn một tuần trước Phương Trấn Nhạc đã đưa cho Dịch Gia Di năm nghìn đồng tiền Hồng Kông để cô thanh toán toàn bộ chi phí như trà chiều, tiêu hết thì kêu anh đưa thêm.

Anh thuận tiện cũng bao cả bữa tăng ca của cô, thi thoảng buổi trưa cô giúp gọi cơm trưa cho mọi người, Phương Trấn Nhạc cũng sẽ mời cô ăn chung với bọn họ.

Đại đa số thời gian, Dịch Gia Di đều quan tâm chuyện làm ăn ở nhà mình, tính kiểu gì cũng không thiệt.

Ngược lại làm vậy có hơi chiếm lời, cô đưa một cái bánh mì kẹp thịt heo cho Phương Trấn Nhạc, nói tiếng cảm ơn.

Phương Trấn Nhạc đáp một câu không cần khách sáo, lại chào hỏi Dịch Gia Đống rồi quay người về bên hồ giám sát công việc: “Cẩn thận một chút, nếu có thi thể thì đừng làm hỏng.”

Dịch Gia Đống đặt thức ăn xuống lại nhanh chóng trở về quán ăn, đang là tầm bán đắt hàng nhất, anh ta phải tranh thủ về coi tiệm lo kinh doanh.

Trời đã dần tối, đèn công suất cao được thả xuống khiến sắc mặt của mọi người càng lúc càng nặng nề.

Phương Trấn Nhạc nhận được một câu ngắn ngủi gửi đến máy nhắn tin của Khưu Tố San, khiến bầu không khí quanh người anh càng thấp hơn.

Hai chữ [Không có] này đã nói rõ trong vòng nửa năm này toàn bộ Hồng Kông không có hung án nào trùng khớp với người bạn trai của nạn nhân nữ trong suy đoán của bọn họ.

Bây giờ toàn bộ hy vọng gần như đều dồn hết vào hồ nước, nếu bên trong không có thi thể thì rất có khả năng sẽ phải bắt đầu lại tất cả.

Anh quay đầu liếc mắt nhìn cô cảnh sát trẻ đứng bên cạnh, lại phát hiện ra vẻ mặt của Dịch Gia Di vô cùng chắc chắn, nhìn tàu trục vớt đang làm việc trên mặt hồ mà không hề có một chút cảm xúc lo âu nào cả.

“Có lòng tin như vậy sao?” Phương Trấn Nhạc hỏi.

“Trên đời này không có tội ác hoàn hảo, nhất định có manh mối đang tồn tại, chúng ta sẽ tìm ra thôi ạ.” Cô quay sang gật đầu với Phương Trấn Nhạc, vậy mà giọng nói lại như đang khích lệ cảnh sát Phương.

Phương Trấn Nhạc buồn cười, giơ tay vỗ lên vai cô, sau đó quay người về phía mặt hồ.

Bên này rất nhiều muỗi, đèn trên tàu trục vớt vừa sáng vừa nóng nhanh chóng thu hút đám muỗi ở xung quanh chen lấn nhau bay tới.

Phương Trấn Nhạc không thể không lấy xịt chống muỗi mang theo bên mình ra, không ngừng xịt xùy xùy quanh người.

Ngay lúc mọi người đang bị muỗi cắn đến điên hết cả tiết thì người một đàn ông có làn da ngăm đen vì phơi nắng trên tàu trục vớt đột nhiên “ối” một tiếng.

Sau hai mươi phút, thợ lặn phối hợp với tàu trục vớt, vớt một thi thể lẫn trong đám rong cùng bùn đất và tảng đá chìm xuống lên bờ.

Đồng nghiệp bên pháp y và bộ phận giám định vội vàng chạy tới, trên người Hứa Quân Hào mặc một bộ tây trang thoạt nhìn vô cùng xa xỉ, rõ ràng đã tan làm về nhà nhưng vẫn bị gọi về làm việc khẩn cấp.

Thi thể ngâm nửa năm trong hồ nước bây giờ đã chỉ còn lại một bộ xương, dấu vết để lại trên tóc và quần áo không được khả quan cho lắm.

Cho dù đã từng có dấu vân tay để lại trên quần áo nhưng nửa năm trôi qua cũng không còn lại gì cả.

Thi thể và rất nhiều thứ khác được vớt cùng lên đều bị coi thành vật chứng quan trọng, đồng loạt bị mang về cục cảnh sát.

Bình Luận (0)
Comment