Chương 657: Dịch Gia Di muốn biết thời gian tử vong của nạn nhân…
Thẳng đến khi một người dùng sức vỗ lên cánh tay cô, gọi tên cô với giọng trầm thấp và rõ ràng: “Tổ trưởng Dịch! Dịch Gia Di! Gia Di!”
Dịch Gia Di bất chợt hít lấy một hơi, không biết vì lạnh hay là vì cái gì mà rùng mình một cái, sau đó mới bị hút ra khỏi dòng chảy hình ảnh.
Tầm nhìn từ mơ hồ đến ngưng đọng, cô run rẩy quay đầu đối diện với gương mặt mang vẻ ôn hòa, sắc mặt hồng hào của Hứa Quân Hào, trong đôi mắt anh ta tràn đầy vẻ lo lắng và quan tâm, Dịch Gia Di như được ngâm trong nước nóng, nhiệt độ cơ thể chảy về, lý trí cũng hồi phục.
Cô cố gắng khống chế tâm trạng của bản thân, theo bản năng thả chậm hô hấp của mình, cảm giác cả người đã ổn định lại mới thấp giọng mở miệng: “Sir Hứa, làm phiền anh, tôi cần biết thời gian tử vong của nạn nhân.”
Hứa Quân Hào rút bàn tay đang giữ chặt cánh tay cô để gọi Dịch Gia Di đang thất thần về lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nôn nóng của cô vài giây mới quay đầu nhìn về phía những khối thi thể không đồng nhất, đang ở tình trạng rất gay go kia.
Dịch Gia Di muốn biết thời gian tử vong của nạn nhân…
Anh ta mím môi, bàn tay vì thể hiện vẻ ngầu lòi mà nhét vào túi quần siết thành quyền rồi lại thả ra, thả ra rồi lại siết vào. Một bàn tay khác vừa vỗ Dịch Gia Di thì sờ cái đuôi con nhỏ nhăn nhúm sau đầu vì công việc mà bị buộc lên, thở ra một hơi thật dài. Anh ta dùng sức gật đầu với cô, sải bước đi về phía khối thi thể cũng thấp giọng đáp: “OK.”
…
Buổi trưa, các thám tử tổ trọng án B vẫn chưa ăn cơm nhưng không có một người nào cảm thấy đói bụng.
Cho dù bụng có kêu cũng sẽ khuyên mình: Không, mày không đói, mày không muốn ăn.
Cứ một mạch bận rộn như thế, đến hơn ba giờ chiều cuối cùng thì lệnh xét nhà cũng đến.
Các kỹ thuật viên của bộ phận giám định vẫn đang ở trong sân chụp ảnh và làm khảo sát bổ sung trực tiếp theo đội phá cửa xông vào.
Không có anh Nhạc biết dùng vật như dây sắt mở khóa ở đây, cũng chỉ đành dùng cách khác, Từ Thiếu Uy một cước đá tung cửa sau bếp thông đến căn phòng, trong nháy mắt một cước này tung ra, dục vọng phá hoại đã được thỏa mãn, vẻ mặt vẫn luôn căng thẳng thần kinh của cậu thám tử trẻ cuối cùng cũng hơi thả lỏng.
Cho dù Dịch Gia Di rất muốn lao vào trong phòng tìm người sống nhưng để bảo vệ chứng cứ, cô chỉ đành cắn răng nhẫn nhịn, dừng bước ở bên ngoài cửa, mặc cho các đồng nghiệp của bộ phận giám định đi vào mở đường trước.
Vẫn là chụp ảnh, khảo sát, thu thập vật chứng khả nghi như thường lệ, hoàn toàn giống nhau.
Không có người, thậm chí còn không phát hiện ra rất nhiều dấu vân tay thuộc về Hoàng Tường Kiệt.
Nếu một người sống ở đây không có khả năng không để lại dấu tích sinh hoạt của mình. Lẽ nào là đeo găng tay sao? Sao có khả năng chứ? Ăn ở đây, ngủ ở đây, còn cả ngày đeo găng tay làm gì? Vậy là có tâm lý gì sao?
Để che giấu bản thân?
Nhưng đến thi thể còn bày tùy tiện trên thớt nhà bếp như thế, lúc sống trong khu sinh hoạt lại phải mỗi ngày chú ý không để lại dấu vân tay và tóc của mình sao?
Thế này cũng không hợp lý cho lắm.
“Cái này rất khó lý giải, nếu Hoàng Tường Kiệt là hung thủ, sau khi anh ta giết chết thầy và cô của mình rồi chiếm Tiên Ký làm của riêng, vậy tại sao lại không vào ở phòng của thầy cô? Nơi này được trang trí rất tốt, đồ dùng sinh hoạt chắc hẳn đều đầy đủ, sạch sẽ gọn gàng lại thoải mái.” Anh Đại Quang Minh đứng dậy, nhìn về phía Dịch Gia Di với vẻ nghi ngờ.
Vì đeo khẩu trang nên giọng anh ta khi nói chuyện trở nên ồm ồm, càng lộ rõ vẻ khó hiểu của anh ta hơn.
“Nhà trọ của Hoàng Tường Kiệt ở trong tiểu khu này, cách nơi này hai tòa nhà. Là một căn hộ chia nhỏ có một nửa là tầng hầm, anh ta chỉ thuê một cái giường. Tôi đã qua đó xem, ở đó có sáu chàng trai hậu sinh ở, hung thủ không có khả năng để lại bằng chứng gì ở nơi phức tạp như vậy.” Từ Thiếu Uy đứng phía sau Dịch Gia Di đột nhiên lên tiếng: “Bạn cùng phòng của anh ta cho biết Hoàng Tường Kiệt không giao tiền thuê nhà kỳ sau, nói cách khác tháng này sau khi hợp đồng thuê nhà đến kỳ, anh ta định dọn ra ngoài ở.
Hơn nữa, anh ta từng nhân lúc chiều và tối quán cơm Tiên Ký không bận mà tới lấy đồ, nhưng cũng không về ở qua đêm.”
“Anh ta đã có chỗ ở khác.” Dịch Gia Di nói rồi liếc mắt nhìn nơi ở của vợ chồng Cường chân to.
“Nhưng mấy ngày nay lại không ngủ ở đây.” Từ Thiếu Uy lặp lại suy đoán vừa rồi của anh Đại Quang Minh.
“Lát nữa chúng tôi sẽ qua căn hộ chia nhỏ đó của Hoàng Tường Kiệt xem sao.” Anh Đại Quang Minh gật đầu. Nếu căn hộ chia nhỏ có một nửa tầng hầm đó giống như Từ Thiếu Uy đã nói, vậy cho dù các kỹ thuật viên của bộ phận giám định có làm khảo sát chuyên nghiệp hơn thì chỉ sợ cũng chỉ trở về không công.
Bây giờ vẫn có quá nhiều nghi vấn.
“Vậy bình thường anh ta sống ở đâu?” Diane đã khảo sát qua giường phòng ngủ, quay đầu hỏi.