Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 661 - Chương 661 - Cục Cảnh Sát Cũng Là Cục 2

Chương 661 - Cục cảnh sát cũng là cục 2
Chương 661 - Cục cảnh sát cũng là cục 2

Chương 661: Cục cảnh sát cũng là cục 2

Cho dù một cảnh ti như ông ta gánh tội, nhưng thiên tài trẻ tuổi được ông ta vô cùng coi trọng như Dịch Gia Di đột nhiên gặp phải đả kích lớn, giống như không có chỗ giảm xóc mà đập vào vách tường, liệu có vỡ nát hay không?

Sau khi vỡ nát… nếu một người mất đi tự tin, bắt đầu nghi ngờ quyết định của mình, thiên phú tài khí gì đó lại càng khó phát huy hơn.

Vậy chẳng phải cục cảnh sát lại mất đi một nhân tài hiếm có bồi dưỡng ra được hay sao?

Liệu Wagner có cho rằng mình không thích hợp với tổ trọng án không, từ đó không còn muốn thử về các phòng ban tuyến một nữa?

Vậy là đội cảnh sát lại mất đi hai nhân tài.

Vừa phải gánh tội, vừa phải hứng chịu đau đớn tổn thất mất hai đại tướng.

Hoàng Trung Thành ông ta giống một trưởng quan xui xẻo và ngu ngốc sẽ để mặc cho tình hình phát triển như vậy hay sao?

Ông ta tự cho rằng bố cục của mình vô cùng có tính phát triển, phán đoán đối với mỗi người trong điều lệnh cũng chính xác, cho nên tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ một khâu nào không phát huy ra tác dụng của nó.

Lại càng cảm thấy sự tán đồng dành cho Dịch Gia Di mà Wagner đã nói hoàn toàn là một lời giảo biện đối với hành vi lơ là cương vị công tác.

Là đang hủy hoại quyết sách anh minh của một trưởng quan nghiêm túc và nghiêm cẩn như ông ta.

“Thám tử thiên tài giống như tổ trưởng Dịch Gia Di này giống một trái golf va đập lung tung, rất có sức, rất tốt.

Mà những lão già như chúng ta giống như như cái lưới giăng bên ngoài sân golf.

Mặc cho golf có bay cao và càn rỡ đến đâu, cho dù có lao ra bên ngoài sân thì cũng có thể chặn được nó, ngăn nó rơi xuống đường bị xe đụng chết, hoặc là rơi xuống sông bị nước dìm chết.

Wagner, cậu có thể hiểu được ý của tôi chứ?”

Là nỗi khổ tâm của một trưởng quan già như ông ta.

Từ đầu đến cuối Wagner không hề ngắt lời đoạn dạy dỗ dài dòng của trưởng quan già, nhưng trên gương mặt anh ta cũng không hề xuất hiện vẻ mặt phục tùng mà trưởng quan già mong chờ.

Anh ta vẫn nghiêm mặt như cũ, nếp nhăn hằn sâu giữa đôi lông mày ngay cả khi không hề nhíu mày cũng vẫn khắc sâu ở đó, tướng mặt nghiêm túc khổ sở, cứng ngắc, cố chấp đến mức khiến người tức giận.

“Kiên trì với suy nghĩ của mình sao?” Cảnh ti Hoàng liếc mắt nhìn ra được suy nghĩ thật sự của Wagner: “Cảm thấy để mặc Dịch Gia Di là đúng phải không?”

Wagner không hề đáp là “đúng” nhưng cũng không hề phủ nhận, mà chỉ mở miệng nói: “Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho Dịch Gia Di, hỏi mệnh lệnh “thẩm vấn sau khi tạm giam” có phải làm bừa hay không.”

Cố chấp! Quá cố chấp!

Cảnh ti Hoàng tức đến mức ngửa mặt lên trời thở dài.

Bây giờ vấn đề là rốt cuộc Dịch Gia Di có lý hay không sao? Vấn đề là Wagner không can dự vào quyết sách của cấp dưới kia kìa.

Nhưng Hoàng Trung Thành hiểu rõ, nếu mình tiếp tục dây dưa mãi vấn đề này với Wagner, anh ta nhất định sẽ hỏi ngược lại “Nếu đã tin tưởng cô ấy làm đúng, vậy tại sao phải can thiệp vào?” Làm cứ như Hoàng Trung Thành ông ta một mực muốn Wagner thể hiện quan uy vậy.

Về con đường quản lý, hình như Wagner vẫn còn dốt đặc cán mai.

Cảnh ti Hoàng dứt khoát vung bàn tay to: “OK, bây giờ đi gọi điện hỏi cô ấy đi.”

Vài phút sau, Wagner, cảnh ti Hoàng và Tannen ở trong căn phòng tối nhỏ có thể xem camera bên cạnh phòng thẩm vấn, tạo thành hình tam giác vây quanh cái điện thoại bàn cũ.

Sau khi đợi đầu dây bên kia điện thoại vang lên giọng của Dịch Gia Di, Wagner nâng mắt nhìn người bên cạnh, thật sự hỏi Dịch Gia Di: “Bây giờ chỗ tôi đang có tôi, cảnh ti Hoàng và cả chuyên gia giám sát Tannen.”

Là mở loa à.

Dịch Gia Di lập tức nhận được một vài thông tin từ trong lời của sir W, cũng ngửi ra được mùi thuốc súng.

Lại nếm tiếp, còn thấm ra được điểm chu toàn trong câu nói này của Wagner, anh ta đang giải phóng tin tức đủ nhiều cho cô, để cô có thể có sự chuẩn bị ứng phó.

Giấu đi lòng biết ơn và toàn bộ suy nghĩ, cô chỉ chào hỏi toàn bộ trưởng quan ở đầu bên kia điện thoại với vẻ hơi chất phác, sau đó cũng không còn lên tiếng nữa, thong dong đợi đối phương nói rõ ý gọi.

Từ Thiếu Uy đi ra khỏi phòng bếp, nhỏ giọng hỏi: “Ai gọi vậy?”

Dịch Gia Di duỗi một ngón tay đè lên môi, ra hiệu cho anh ta đừng lên tiếng.

Bình Luận (0)
Comment