Chương 662: Cục cảnh sát cũng là cục 3
Từ Thiếu Uy cũng không nhiều lời nữa mà ngoan ngoãn bám lên quầy thu ngân, hơi sáp lại gần ống nghe mà Dịch Gia Di cầm, muốn nghe giọng của bên kia.
Dịch Gia Di không từ chối, ngầm cho phép hành động nhỏ này của anh ta.
Bên kia điện thoại cuối cùng cũng truyền ra giọng nói, là Wagner: “Bây giờ nghi phạm Hoàng Tường Kiệt đang bị giam trong phòng thẩm vấn, Tam Phúc và cậu ta đang giằng co.
Bên này có một nghi vấn, tại sao không ngay lập tức thẩm vấn Hoàng Tường Kiệt đã bị bắt mà lại muốn kéo dài?
Là đang đợi điều gì sao? Hay chỉ vẻn vẹn là vì không rảnh tiến hành thẩm vấn?”
Tannen đứng bên cạnh Wagner đột nhiên bị kéo vào trong nguy cơ có chuyện sắp xảy ra, anh ta hơi lùi lại một bước, muốn toàn thây rút khỏi chiến trường không hề có thuốc súng này.
Hô hấp trở nên cẩn thận hơn, Tannen cố hết sức để bản thân làm một người đứng ngoài cuộc, tránh né toàn bộ lưỡi dao vô hình trong trận giao tranh này.
Dịch Gia Di bên quầy thu ngân của quán ăn Tiên Ký cũng ngửi ra được tín hiệu nguy hiểm, vẻ mặt dần cẩn trọng, ánh mắt cũng dần nặng nề.
Cô nhạy cảm phát hiện ra chi tiết trong cách diễn đạt của Wagner: “Bên này có một nghi vấn” mà không phải là “tôi có một nghi vấn.”
Nếu không phải Wagner có nghi vấn vậy sẽ là ai?
Chỉ sợ Tannen không thể sai khiến giám sát W gọi cuộc điện thoại này được, vậy chỉ có thể là cảnh ti Hoàng.
Đại trưởng quan của tổ trọng án hỏi chuyện này, đại diện cho ý nghĩa gì?
Tuy Dịch Gia Di không thể tính là người phóng khoáng ở nơi làm việc nhưng năng lực “suy luận” và “quan sát người khác” bồi dưỡng ra được trong khoảng thời gian này cũng nổi lên tác dụng.
Cô chỉ suy nghĩ đơn giản đã đại khái đoán ra được:
Một, trong giọng điệu của Wagner có cảm xúc bài xích.
Hai, cảnh ti Hoàng đang chèn ép Wagner.
Nhưng, giam Hoàng Tường Kiệt lại đợi sau đó thẩm vấn, trong chuyện này có vấn đề gì mới khiến giám sát Wagner bị cảnh ti Hoàng trách cứ?
Cô nên trả lời câu hỏi có tính châm chích này thế nào đây?
Dịch Gia Di đối diện với tủ hàng bày đồ ăn vặt bày phía sau quầy thu ngân của Tiên Ký, đôi mày nhíu chặt lại, cố gắng phân biệt huyền cơ trong này.
Lỗ tai của Từ Thiếu Uy cách xa ống nghe, khi kéo gần khoảng cách lại nhìn vẻ mặt của Dịch Gia Di.
Vào một khắc này, anh ta trải nghiệm được áp lực ở các phương diện mà một nữ giới trẻ tuổi gánh vác chức vị tổ trưởng phải đối mặt.
Cô không còn là một thám tử, không thể chỉ cân nhắc đến việc phá án mà thôi, mà còn phải hài hòa các mối quan hệ trong đội cảnh sát nhiều hơn, đối phó với cấp trên cấp dưới và toàn bộ bộ phận anh em.
Từ Thiếu Uy lặng lẽ hít một hơi thật sâu, đôi mày cũng nhíu chặt lại.
Đây cũng là chuyện mà anh ta không có cách nào xử lý được nhất, khi mới vào cục cảnh sát, vì không hút thuốc lá mà từ chối trưởng quan mời thuốc, toàn bộ mấy chuyện trải qua sau đó khiến anh ta không chỉ nhíu mày lại…
Toàn bộ sự giễu cợt, ghét bỏ, bài xích của đồng nghiệp và tiền bối nhấn mạnh một phản hồi “Từ Thiếu Uy vô năng” của tập thể, giống như ký ức nhục nhã in lên mặt anh ta, khiến anh ta ăn ngủ khó yên.
Nhục nhã là cảm xúc khó quên nhất trên đời này, cũng chính là cảm xúc khiến người đau đớn và không bằng lòng nhớ lại nhất.
Cơ bắp cánh tay vốn thả lỏng khi tỳ lên mặt bàn của Từ Thiếu Uy lại căng chặt, lòng bàn tay vô thức siết thành quyền.
Ánh mắt cũng dần trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào ống nghe trong tay Dịch Gia Di, giống như đang ấp ủ một ngọn lửa có thể thiêu cháy tất cả.
…
Bên ngoài quán ăn Tiên Ký dần trở nên ồn ào, một vài thực khách buổi trưa được Lưu Gia Minh lấy ghi chép vẫn chưa rời đi mà ngồi nhận lì xì của bên truyền thông, kể lại toàn bộ những gì buổi trưa đã nhìn thấy cho truyền thông nghe.
Hành văn tốt lại rất hiểu thực khách kể chuyện, thêm mắm dặm muối vào thổi phồng mọi chuyện lúc đó một phen.
Nữ tổ trưởng vỗ một tay lên bàn, không chỉ phát ra tiếng vang lớn thôi đâu, cô lại càng không có khả năng cảm thấy đau tay. Tình hình khi ấy thật ra là như vậy: Bàn lập tức bị vỗ nứt ra, vỡ thành những khối gỗ và bánh bao xá xíu trên bàn thì rơi đầy xuống đất.
Hoặc là thế này: Nữ tổ trưởng vỗ một chưởng đánh đổ cái bàn lớn dày mười phân, đồ ăn ngon trên bàn bị hất văng đầy khắp phòng, cảnh tượng giống y như trong tiểu thuyết võ hiệp vậy…
Bút của bên truyền thông viết soàn soạt lên sổ, giống như nhận được bảo bối.
“Rốt cuộc tại sao lại ra quân, tại sao lại bắt ông chủ?” Câu hỏi của bên truyền thông cũng giống như thám tử suy luận, bóc tách từng lớp.