Chương 663: Tổ trưởng Dịch rất sắc bén 1
Thật sự có một bộ logic cơ bản tường tận như vậy…
“Nguyên liệu nấu ăn trong tiệm có vấn đề đó, không phải dùng thịt heo mà là thịt mèo thịt chó, chẳng trách hàng xóm láng giềng luôn mất mèo mất chó, đúng là đồ thương nhân bất lương!” Thực khách thề thốt nói ra “đáp án” mà bọn họ hoàn toàn không chắc chắn.
“Không phải, là cảnh sát đã sớm biết vợ chồng Cường chân to – chủ quán ăn Tiên Ký bị học trò ngoan của bọn họ bắt cóc, nguyên liệu của bánh bao xá xíu có vấn đề cái gì, chẳng qua chỉ là một tên bắt cóc tống tiền mà thôi!”
“Cái gì, thôi đi, dát vàng lên người à. Rõ ràng là một đám quân triều đình cầm tiền thuế của dân lại không làm được việc, muốn ăn một bữa miễn phí mà thôi. Ông chủ trẻ không hiểu ứng phó với tình huống thay đổi mới làm ầm lên, bây giờ thì hay rồi, bị chụp mũ thành hung thủ, thành bắt cóc gì đó, thảm quá! Quá thảm!”
Vì thế bên ngoài dây cảnh báo càng lúc càng ầm ĩ, cho dù các cảnh sát mặc quân trang vẫn luôn đuổi đám người vây xem đi, nhưng bên đó vừa bị đuổi thì bên này lại có rất nhiều người túm tụm lại, hiệu quả thật sự không lớn.
Thẳng đến khi các đồng nghiệp ở bộ phận quan hệ công chúng nhận được văn kiện thông báo tình hình vụ án của Wagner và chạy tới hiện trường trấn áp đám truyền thông tập trung lại, thì tiếng cãi nhau mới hơi giảm đi một chút.
Tiếng ồn ào bên ngoài vừa giảm, bên trong quán ăn từ đầu đến cuối vẫn ngưng tụ khí lạnh, có một loại yên tĩnh giống như cách biệt hai thế giới với bên ngoài vậy.
Các đồng nghiệp ở bộ phận giám định tất bật làm việc, chỉ thi thoảng thấp giọng trao đổi, phần lớn đều là tiếng thiết bị trong tay và túi vật chứng phát ra.
Dịch Gia Di thì lại cầm ống nghe, đang loại bỏ tạp niệm để tĩnh tâm suy nghĩ.
Thẳng đến khi đầu bên kia ống nghe đã bắt đầu hơi mất kiên nhẫn thì cô mới hắng giọng, ra hiệu mình định nói.
Cô quay đầu, đột nhiên liếc thấy Từ Thiếu Uy dựa vào một bên quầy thu ngân, ánh mắt lạnh lùng và bầu không khí sắc bén quanh người anh ta khiến cô giật mình, ngay sau đó cũng hiểu ra rằng đại khái anh ta đang lo lắng cô bị các trưởng quan bên kia làm khó, đang cảm thấy tức giận và bất bình về điều này.
Dịch Gia Di giãn mày ra, cười yếu ớt với Từ Thiếu Uy, lại giơ tay vỗ lên cánh tay của anh ta, ngay khi anh ta tập trung nhìn vào đôi mắt mình, cô chậm rãi gật đầu, im hơi lặng tiếng trấn an viên thám tử cấp dưới luôn viết rõ cảm xúc lên gương mặt mình này.
“…” Từ Thiếu Uy đã rút người ra khỏi ký ức, vô thức đứng thẳng người trong tầm nhìn của cô.
Sau khi trao đổi ánh mắt tạm thời với anh ta, Dịch Gia Di thu lại tầm nhìn, không còn do dự nữa mà trực tiếp mở miệng: “Tổ trưởng tổ B Dịch Gia Di đặc biệt báo cáo với giám sát Wagner và cảnh ti Hoàng Trung Thành về kế hoạch thẩm vấn Hoàng Tường Kiệt trong quá trình điều tra lần này.
Chúng tôi không lập tức thẩm vấn Hoàng Tường Kiệt mà ném anh ta trong phòng thẩm vấn, bị làm lơ vài tiếng.
Ngay khi bắt được Hoàng Tường Kiệt tôi đã đưa ra quyết định này, lý do là khi Hoàng Tường Kiệt bị bắt luôn hô to mình vô tội, nói mình rất sợ hãi. Một người đã ở trong thời điểm này mà vẫn hiểu đánh vào lòng đồng cảm của mọi người ngay trước mặt quần chúng vây xem, cũng biết anh ta sẽ không tích cực phối hợp với thẩm vấn, thậm chí rất có khả năng sẽ từ chối mở miệng.
Lời miêu tả liên quan đến phạm nhân trong hồ sơ mấy chục năm ở cục cảnh sát có thể làm chứng cho phán đoán này.
Cho nên tôi dứt khoát kêu Tam Phúc không cần phải hỏi một câu nào hết sau khi giam Hoàng Tường Kiệt lại. Toàn bộ quá trình, thám tử phải yên tĩnh hơn nghi phạm chính là vì muốn bày mê hồn trận, khiến Hoàng Tường Kiện không biết trong túi thám tử đang giấu quân bài gì.”
Cảnh ti Hoàng ngồi bên cạnh điện thoại bàn đảo mắt nhìn Wagner, Wagner cũng không chú ý đến động tác nhỏ này của ông ta, anh ta đang cúi mắt nghiêm túc nghe phân tích logic của Dịch Gia Di.
Mà chuyên gia Tannen, chà, anh ta đã lật quyển sổ nhỏ ra, ngồi bên cạnh bàn nghiêm túc làm ghi chép.
Đầu bên kia điện thoại, lời trình bày của Dịch Gia Di vẫn đang tiếp tục: “Trong mấy tiếng đồng hồ này, anh ta sẽ suy đoán đối sách khi phía cảnh sát phỏng vấn, nhưng phần lớn chắc chắn vẫn là các loại tưởng tượng tiêu cực sinh ra vì chột dạ.
Thiết bị ở phòng thẩm vấn giống một cái hộp sắt, bên trong chỉ có bàn sắt và ghế sắt, còn có một ô cửa sổ một chiều mà không biết rốt cuộc người đứng sau cửa sổ là ai, sự tồn tại của nó chính là để tạo áp lực cho người bị thẩm vấn. Hoàng Tường Kiệt ở trong hoàn cảnh như vậy, đối kháng với các thám tử không biết trong hồ lô đang bán thuốc gì, không có khả năng có cảm xúc tích cực gì.