Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 672 - Chương 672 - Tập Hợp Manh Mối 2

Chương 672 - Tập hợp manh mối 2
Chương 672 - Tập hợp manh mối 2

Chương 672: Tập hợp manh mối 2

“Bà dì dọn rác cũng chưa từng thấy thi thể động vật, cũng không thấy tứ chi đã bị cụt gì. Chỉ có chuột chết, bà dì tỏ vẻ mình có thể xác định con chuột đó cũng không phải chết do bị người hại.” Chú Cửu cầm que gỗ nhỏ chỉ trỏ: “Cũng không có người nào từng nhìn thấy Hoàng Tường Kiệt bắt động vật nhỏ, trong phạm vi tầm nhìn của mọi người, Hoàng Tường Kiệt là một người hàm hậu, một học trò cần mẫn không có gì để bắt bẻ, rất nhiều người còn từng tỏ vẻ ngưỡng mộ vợ chồng Cường chân to tìm được một khế tử như vậy.”

Khế tử có nghĩa là con trai nuôi, không ít hàng xóm bày tỏ mối quan hệ giữa vợ chồng Cường chân to và Hoàng Tường Kiệt rất giống cha mẹ nuôi với con trai, ngày thường vô cùng thân thiết.

Tannen gỡ kính mắt xuống, nhéo sống mũi, lúc đang định suy nghĩ sâu hơn thì đột nhiên trong bụng phát ra tiếng dạ dày kêu rột rột có nghĩa “tôi đói rồi.”

Ngay sau đó, hưởng ứng tiếng “rột rột” này là tiếng “ùng ục” và “òng ọc” cũng liên tiếp vang lên, chúng lần lượt tới từ Wagner, Lưu Gia Minh, Tam Phúc… và toàn bộ thám tử viên tổ B.

Buổi trưa mọi người chưa ăn cơm, còn đói hơn chuyên gia T rất nhiều.

Các thám tử quật cường không muốn đi ăn cơm, vẫn muốn tiếp tục giằng co với vụ án này đến cùng, nhưng cơn đói bụng tới quá mãnh liệt, đầu óc vận chuyển cần có dinh dưỡng, sức lực dồi dào cần có năng lượng, người không thể rời khỏi đồ ăn.

Người đầu tiên không nhịn được là chú Cửu, ông cụ không thể chống lại được cơn đói.

“Tới Dịch Ký đi, bây giờ tôi chỉ tin được đầu bếp Dịch thôi.”

“Đúng đó, tới ăn mấy món thôi, ăn no rồi lại về đây tăng ca tiếp.”

“Chọn vài món rau với anh Dịch đi, càng xanh thì tôi càng vừa lòng.”

“Go go go!”

Một đám thám tử mới vừa rồi mông còn dính chặt vào ghế đã đồng loạt đứng dậy hết.

Wagner ngẩng đầu, có hơi không hiểu đầu bếp Dịch và Dịch Ký có lai lịch gì.

Dịch Gia Di quay đầu đối diện với tầm nhìn của anh ta, cười bảo: “Dịch Ký là quán cơm do anh cả tôi mở, đầu bếp Dịch là anh cả tôi, tên là Dịch Gia Đống. Tôi còn một em gái và một em trai nữa tên Gia Như và Gia Tuấn. Ồ, đúng rồi, trong tiệm còn có một ngoại viện nhỏ, là gia đình nạn nhân trong vụ án ngày trước của tổ B, tên là Đinh Bảo Thụ, cũng là một thiếu niên nhỏ.”

Bàn tay của Dịch Gia Di ước lượng chiều cao của Định Bảo Thụ bên cạnh mình, sau đó nói tiếp: “Lát nữa anh sẽ gặp được cả thôi, sir W, nhất định phải tới Dịch Ký ăn đấy nhé, nguyên liệu nấu ăn cứ yên tâm tuyệt đối, khẩu vị cũng rất tốt. Thái tiên sinh còn từng viết bài về Dịch Ký chúng tôi trên cột chuyên mục ẩm thực nữa đó.”

Wagner thuận thế đứng dậy, chấp nhận lời mời của Dịch Gia Di, cũng thuận tiện dung nhập vào trong đại gia đình tổ B này, cùng nhau lao tới đường Ivy.

“Bữa này tôi mời.” Wagner lái chiếc xe Benz màu đen vô cùng phù hợp với khí chất có chừng mực của anh ta, trên đường nói với những thám tử ở xe khác.

“…”

Trong xe yên tĩnh vô cùng, vào một khắc này, tất cả mọi người đều nhớ đến tình hình bữa cơm trước do Wagner mời.

Người ăn bào ngư càng ngày càng nhiều, thương nhân bán bào ngư cũng càng lúc càng đông, muốn sống sót trong cuộc cạnh tranh này cũng phải tàn nhẫn.

Vì thế rót thật nhiều nước để khiến nó mập lên, khiến nó nặng hơn, giá thành còn chưa thay đổi mà giá nước đã tăng giá vài phần, vì thế giá bán cũng tăng lên rất nhiều, từ đó kiếm được nhiều hơn, đào thải những người cùng nghề “không hiểu cách làm” và trở thành ông vua bào ngư.

Quà vặt thời thơ ấu cũng thế, mọi người đều hoài niệm hương vị ngon trong ký ức lúc nhỏ đó mà đi tìm mấy quầy hàng rong kia, vì thế cũng có người nhìn chằm chằm vào mấy quầy hàng nhỏ này, muốn giữ lại, muốn kiếm tiền, cũng không thầy tự thông “tàn nhẫn” là gì. Ngay khi mọi người lại nhớ về nhưng không còn mùi vị lúc nhỏ đó nữa, chỉ có một miếng mì vàng, cắn cái bắn ra đầy chất hóa học.

Ăn vào không chỉ vị giác không ổn mà càng không có lợi cho sức khỏe.

Trong môi trường ẩm thực có lợi cho kinh doanh “kiếm tiền là tất cả”, “tiền xấu đuổi tiền tốt” không hề an toàn thực phẩm này, ai còn theo đuổi hương vị tuổi thơ nữa?

Còn có ai theo đuổi hương vị tuổi thơ?

Vẫn nên quên đi mấy sạp hàng ăn vặt ven đường tượng trưng cho ký ức thơ ấu tươi đẹp đó mà nhớ về món ăn yêu thích nhất lúc nhỏ. Nó có khả năng chính là một món mà mẹ hoặc cha sở trường nhất. Vì là sở trường, vì được người nhà tâng bốc vì thế mẹ hoặc cha làm càng nhiều hơn, càng thành thục hơn, cũng càng thường xuất hiện trên bàn ăn hơn.

Bình Luận (0)
Comment