Chương 673: No! 1
Bầu không khí quanh người dần ấm áp và náo nhiệt hẳn lên, tất cả mọi người đều tìm về được nhiệt độ mà cơ thể nên có.
Đó chính là mỹ vị mang nặng hồi ức và tình cảm, chất chứa tình yêu và không hề giả dối.
Ai cũng có thể dựa vào món ăn này để nhớ về thời thơ ấu, trở lại năm tháng được chiều chuộng thích khóc thì khóc thích cười thì cười.
Chẳng qua, nói đến điểm này, Gia Tuấn lại thảm rồi.
Trong ký ức của cậu bé hoàn toàn không có một món ăn như vậy.
Anh cả nấu gì cũng ngon hết, chị cả thích sáng tạo, tháng nào cũng có món mới, mà món nào cũng ngon hết cả, món nào cũng là hồi ức tươi đẹp, món nào cũng mang nặng tình cảm.
Cậu bé còn phải nhớ số học, nhớ quốc văn, nhớ ngoại ngữ, thật sự còn phải nhớ là món ăn nào sao, nào có nhớ được.
Gia Tuấn đáng thương.
Chậc.
Cậu trai nhỏ đứng ở cửa, đặt tấm bảng [Đếm ngược thời gian mùa vua chúa hưởng thụ cuối cùng: Hai mươi ngày] ở cửa. Trong cái bảng đen nhỏ này không chỉ có cua say rượu và mì gạch cua, mà còn có sản phẩm mới về cua mà hôm qua chị cả thức đêm sáng tạo ra: Gạch cua chiên dầu + cua hầm vịt xiêm + cua xào cay.
Vua ăn ngấy cua hấp nhẹ nhàng với cua say rượu ngọt vị rượu hoa điêu rồi, đương nhiên vẫn sẽ thích gạch cua chiên dầu trộn cơm khẩu vị nặng, tăng mỡ bụng mùa thu, và cua hầm vịt xiêm, cua xào cay mang vị Tứ Xuyên rồi.
Gia Tuấn đứng bên cạnh bảng đen nhỏ đếm ngược thời gian nếm thử món ăn mới, nghe theo yêu cầu của chị hai Gia Như, vỗ tay nửa ngày thu hút sự chú ý của người đi đường tan làm, sau khi nhìn chằm chằm vào đồng hồ đủ năm phút như Gia Như chỉ định mới quay người băng qua phòng trước, lại đứng về vị trí cũ của mình: Phía sau quầy thu ngân.
Cậu bé vừa đặt mông ngồi xuống thì thấy chị cả dẫn các anh và các chú ùa vào trong quán, trong đó còn có một người rất đáng thương vẫn luôn tới nhưng mãi vẫn chưa ăn được cua say rượu – chuyên gia T.
Cậu bé thò đầu nhìn ra sau bếp, bám lên quầy thu ngân, câu đầu tiên thốt ra lại là nói với T giàu có đầy đáng thương: “Anh Tannen, hôm nay có cua say rượu đó.”
“Mỗi người hai con đi.” Tannen lập tức nhướng mày chọn món, sau đó chợt nhớ ra hôm nay là Wagner mời, lại vội vàng quay đầu trưng cầu ý kiến của sir W.
Wagner gật đầu tỏ vẻ không thành vấn đề, Tannen mới ra dấu “OK” với Gia Tuấn.
Đôi mắt to rất tò mò của Gia Tuấn nhìn theo ông chú lạ mặt kia, Dịch Gia Di vừa cười vừa giới thiệu hai người, Gia Tuấn lập tức nói ra sau bếp: “Anh cả, trưởng quan mới của chị cả tới ăn cơm này!”
Gọi xong, thiếu niên nhỏ nhảy xuống cái ghế cao, vung đôi chân ngắn chạy bước nhỏ ra sau bếp, miệng vẫn không ngừng gọi: “Già hơn anh Nhạc…”
“…” Wagner được nhường ghế chủ tọa nghe được lời này lại dở khóc dở cười.
Đây là so sánh với ai vậy? Con người anh ta ngoại trừ “già” ra cũng không còn bất cứ hình dung từ nào khác cao cấp hơn hay sao?
“Thằng bé còn nhỏ, sir W đừng để ý.” Dịch Gia Di vội vàng xếp sẵn đũa cho Wagner, cười bảo.
Bên này, Gia Như đã bỏ lại dòng người đang xếp hàng mua thức uống mà chạy đến bên cạnh bàn, thò đầu đánh giá vị trưởng quan mới Wagner này.
Dịch Gia Di vội vàng đẩy cái đầu của Gia Như về chỗ cũ, cũng không thể để hai chị em nhà mình coi Wagner thành gấu trúc mà vây xem được.
“Ha ha ha, mọi người đều tò mò về trưởng quan mới của Thập Nhất đấy mà.” Chú Cửu vừa cười vừa dùng nước trà nóng tráng chén bát cho Wagner và Tam Phúc ngồi hai bên trái phải mình, thuận tiện quay đầu giải thích phản ứng của Gia Tuấn và Gia Như với sir W một cách có thiện ý.
“Lần đầu tiên chúng tôi tới Dịch Ký cũng bị quan sát một lượt.” Tam Phúc duỗi thắt lưng một cái, ánh mắt liếc qua tên các món ăn và ảnh món ăn dán đầy trên tường.
Thường thì đều có anh Nhạc phụ trách công việc phiền phức như chọn món này, còn bây giờ là ai chọn đây?
Ánh mắt của anh ta chuyển về phía Wagner, đối phương cũng đang liếc mắt nhìn thực đơn dán trên tường, hình như vẫn đang trong quá trình làm quen và chọn lựa.
Dịch Gia Di đứng bên cạnh liếc mắt nhìn mọi người ngồi quanh bàn một vòng, hình như cũng đang suy nghĩ công việc “chọn món” này nên do ai đảm nhiệm.
Mỗi lần anh Nhạc đều chọn món nguội và món nóng kết hợp, phối hợp các món trên trời dưới đất dưới biển, rau xanh cũng luôn dựa theo vị thức ăn hôm đó ăn mà chọn…
Trước đây không cảm thấy gì, chỉ cần giao chuyện này cho anh Nhạc là được, anh luôn có thể thuận miệng vừa chọn là đã sắp xếp rất rõ ràng.
Bây giờ mới phát hiện ra ngay cả một chuyện nhỏ như vậy hình như cũng không dễ dàng.