Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 681 - Chương 681 - Sự Kiên Nhẫn Của Các Thám Tử Bị Khảo Nghiệm 3

Chương 681 - Sự kiên nhẫn của các thám tử bị khảo nghiệm 3
Chương 681 - Sự kiên nhẫn của các thám tử bị khảo nghiệm 3

Chương 681: Sự kiên nhẫn của các thám tử bị khảo nghiệm 3

Hoàng Tường Kiệt rõ ràng không ngờ Dịch Gia Di sẽ bỏ qua cho anh ta một cách nhanh gọn như thế, từ lúc bị bắt giam cho đến nay, phía cảnh sát hoàn toàn không thẩm vấn anh ta một lần nào.

Cho dù anh ta đã chủ động chứng tỏ sự vô tội của mình với thám tử ngông cuồng trước mặt này thì đối phương cũng không để ý cho lắm, chẳng qua chỉ giúp anh ta làm ghi chép đơn giản rồi lại tiếp tục ngồi không lãng phí thời gian.

Là các thám tử đã có dự liệu trong lòng rồi sao? Nhưng anh ta cũng không nhận được tin tức nói muốn tố cáo anh ta giết người, hơn nữa từ đầu đến cuối trong lúc bị tạm giam ở cục cảnh sát đều bị nhốt ở đây, chưa hề bị chuyển đi…

Nhưng nếu không phải trong lòng đã dự liệu trước thì tại sao phía cảnh sát vẫn luôn bơ anh ta?

Cảm thấy không cần thiết phải thẩm vấn sao?

Cho rằng anh ta sẽ không thừa nhận, sẽ rất khó đối phó?

Hay là cảm thấy không cần khẩu cung của anh ta mà có thể đưa anh ta lên pháp trường luôn?

Hoàng Tường Kiệt bị đèn thiêu đến khô khốc cả miệng, từ lúc bị bắt cho tới nay anh ta đã suy nghĩ quá nhiều, đến bây giờ khóe miệng đã mọc hai cái mụn nước.

Anh ta thò đầu vòng qua ánh đèn để nhìn Đàm Tam Phúc ngồi đối diện, chỉ thấy bộ dáng vẫn thảnh thơi nhàn nhã, hoàn toàn không để ý đến anh ta giống như ban ngày đó.

Anh ta không ngừng liếm môi, nhưng môi vừa mới ướt rất nhanh đã lại khô đến khó nhịn.

Anh ta rơi vào một vòng tuần hoàn ác tính khó có thể kiềm chế được, vẫn luôn lặp lại động tác vô nghĩa, vô hình chung khiến mình càng ngày càng nóng lòng.

Bên ngoài phòng thẩm vấn, Wagner buông hai tay bên người, nhìn chằm chằm vào Hoàng Tường Kiệt, trong đầu anh ta không ngừng hiện ra bộ dáng của Vi Niệm Doanh lúc được phát hiện.

Hai tay đã siết thành quyền đầy kiềm chế.

Du Triệu Hoa vòng ra khỏi văn phòng tổ A định hút điếu thuốc thì nhìn thấy phía phòng thẩm vấn có ánh đèn hắt ra, anh ta dừng chân nhìn chằm chằm vào ánh sáng đó với vẻ hơi đăm chiêu khoảng vài giây, sau đó cất bật cửa vào túi quần, ngậm điếu thuốc vòng về phía phòng thẩm vấn.

Quả nhiên, vừa bước vào khu công cộng của phòng thẩm vấn đã nhìn thấy Wagner đứng bên ngoài cửa phòng thẩm vấn số một.

Anh ta đi qua đứng bên cạnh Wagner, nhìn chằm chằm vào Hoàng Tường Kiệt bên trong một lúc rồi mới mở miệng: “Tìm được bằng chứng mấu chốt rồi sao? Cách phá án không còn xa nữa?”

Wagner chỉ nghe tiếng cũng biết là Du Triệu Hoa, anh ta không quay đầu, sau khi “ừm” một tiếng lại buồn bực nói: “Không đánh cậu ta đúng là rất khó.”

“Giả bộ có việc gấp gọi Tam Phúc ra ngoài, để Hoàng Tường Kiệt ngồi một mình trong đó. Tối nay chúng ta không ngủ, cậu ta cũng đừng hòng được nằm.” Wagner bỏ qua Du Triệu Hoa, dặn dò chú Cửu một câu rồi theo Dịch Gia Di đi lên lầu, tới thẳng phòng giải phẫu pháp y.

Chú Cửu nghe lệnh, bỏ qua Hoàng Tường Kiệt ngồi trong phòng thẩm vấn, sau khi gọi Tam Phúc ra ngoài, hai người cũng sóng vai đi theo mọi người.

Để lại một mình Du Triệu Hoa đứng bên cửa sổ nhỏ bên ngoài phòng thẩm vấn, nhìn Hoàng Tường Kiệt ngồi bên trong, đột nhiên khóe miệng anh ta nhếch lên một nụ cười. Như vậy xem ra Wagner cũng không thật sự quy củ giống như vẻ ngoài của anh ta đến vậy.

Đèn neon tầng tầng lớp lớp từ xa tới gần, từ cửa sổ văn phòng của kỹ thuật viên cao cấp Trần Quang Diệu của bộ phận giám định có thể nhìn thấy đèn ống cong gần nhất, nhưng vì niên đại đã lâu nên ống đèn đã không còn sáng nữa.

Cho dù là vậy, khi ngẩng đầu lên khỏi đơn xét nghiệm trước mặt, đảo mặt nhìn qua vẫn có thể hấp thụ được một chút khí tức tươi sáng của thành phố này từ trong những ống đèn rực rỡ sắc màu cách quãng đó.

Cửa văn phòng bị anh ta đẩy ra, trong văn phòng lớn trước mặt, các kỹ thuật viên mặc áo blouse của bộ phận giám định đi qua đi lại, có người châu đầu ghé tai thảo luận sâu về kết quả xét nghiệm sinh thiết, có người căn cứ theo bức ảnh được rửa ra phân tích về vết máu, mẫu vân tay đã được so sánh chi tiết xong, tổ hóa học thì đang xét nghiệm nhiều lần và quan sát bằng các loại thiết bị kỳ quái…

Trần Quang Diệu nhìn thấy Dịch Gia Di xung phong đi đầu tiến về văn phòng của bộ phận giám định từ phía xa, anh ta nhìn giờ, cũng đoán được cô chắc hẳn sẽ tới.

Không cần khách sáo quá nhiều, hai nhóm người vừa chạm mặt đã trực tiếp đi vào phân đoạn công việc.

“Tám mươi phần trăm dấu vân tay phát hiện được trong hầm ngầm đều thuộc về Hoàng Tường Kiệt, hai mươi phần trăm còn lại lần lượt thuộc về gia đình Cường chân to. Dấu vân tay thuộc về Vi Niệm Doanh ít nhất, có thể thấy ngày thường cô ta rất ít được cha mẹ sắp xếp cho công việc xuống hầm lấy đồ.

Nhưng trên cột sắt trói cô ta có một nửa dấu vân tay thuộc về cô ta, một nửa khác thuộc về Hoàng Tường Kiệt.” Tổ vân tay đưa ra báo cáo.

Bình Luận (0)
Comment