Chương 680: Sự kiên nhẫn của các thám tử bị khảo nghiệm 2
Rời khỏi hầm ngầm, đối với Vi Niệm Doanh mà nói chỗ nào cũng là thiên đường.
Hoặc là từ một khắc tiến vào hầm ngầm đó, đối với cô ta thì chỗ nào cũng là địa ngục cả…
Dịch Gia Di nhìn Vi Niệm Doanh được khiêng lên cáng, dưới sự bao quanh của nhân viên y tế được khiêng lên xe cứu thương, nhưng giống như khi bọn họ tìm được cô ta bên dưới hầm ngầm, cô ta đã không cho bất cứ một người nào một phản ứng gì hết.
Bạn gọi cô ta, cô ta không thưa, bạn chạm vào cô ta thì cô ta vẫn bất động.
Không sợ hãi, không đau đớn cũng không có hy vọng, rõ ràng cô ta còn đang hít thở nhưng lại giống như hoàn toàn không còn trên thế giới này nữa.
Sau hơn nửa tiếng, theo Vi Niệm Doanh một đường tới bệnh viện, phối hợp với bác sĩ làm bài kiểm tra sức khỏe cho cô ta, Hứa Quân Hào gọi điện đến: “Trên người có sáu mươi mấy vết thương lớn nhỏ, phần đầu va chạm bị thương đã nhiễm trùng bốc mùi thối, xương cổ tay phải đã gãy, gãy hai ngón tay phải…
Bộ phận riêng tự bị rách nghiêm trọng… vết thương chưa lành lại bị rách tiếp…
Trong cơ thể còn lưu lại tinh dịch, trong móng tay có mẩu da không thuộc về nạn nhân, đều đã đưa đi kiểm tra.
Cô ta vẫn không có phản ứng với thế giới bên ngoài, bác sĩ tâm lý đã tới, phán đoán sơ bộ là trạng thái của cô ta rất không ổn định… rất gay go, không có khả năng ra tòa chỉ định hung thủ thật sự.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn sir Hứa, vất vả cho anh phải làm việc muộn như vậy.” Dịch Gia Di nói một cách vô cùng lễ phép.
“Cục cảnh sát trả lương cho tôi, công dân đóng thuế nuôi tôi, tăng ca cũng là chuyện nên làm cả, bộ phận giám định khảo sát hiện trường đến đâu rồi?” Sir Hứa giả bộ thoải mái hỏi.
“Vẫn đang làm, tình hình bên trong rất phức tạp, có rất nhiều manh mối và bằng chứng phải thu thập.”
“Bây giờ tôi sẽ qua đó nhận thi thể ngay.”
“Lát nữa gặp.”
“Ừm.”
…
Bởi vì các thám tử tổ B nhẫn nhịn không xuống hầm ngầm trước khi bộ phận giám định đến nơi nên bộ phận giám định còn phát hiện ra rất nhiều dấu chân lấm bùn rõ ràng trên sàn gỗ…
“Đã chụp ảnh so sánh, cỡ giày đồng nhất, trùng khớp với dấu vân đế giày mà Hoàng Tường Kiện đang đi hiện tại.” Diane đã đo kích cỡ độ rộng và độ dài của dấu chân, sau khi chụp ảnh xong lại báo cáo với các thám tử bên trên hầm ngầm đang đợi đến sốt ruột.
“Cảm ơn chị Diane.” Dịch Gia Di ngồi xổm bên cạnh hầm, thò đầu vào cảm ơn, cũng mượn đèn pin của anh Tam Phúc, ghi lại những thông tin này lên sổ.
Tiếp sau đó, các đồng nghiệp ở bộ phận giám định thông qua khảo sát một tiếng rưỡi đã thu thập được một vài dấu vân tay trên mặt khóa của Vi Niệm Doanh.
“Dấu vân tay rất rõ ràng.” A Kiệt lấy bức ảnh thu thập dấu vân tay đã làm cho Hoàng Tường Kiệt lúc trước ra ngay tại hiện trường, sau khi so sánh bằng ánh mắt chuyên nghiệp mới ngẩng đầu bảo: “Trên cơ bản dấu vân tay phù hợp, sau khi về cục cảnh sát tôi sẽ làm phân tích và báo cáo chi tiết hơn.
“OK.” Vẻ mặt của Dịch Gia Di nghiêm túc.
Trong cái chăn xếp ở góc xó, bộ phận giám định lại thu thập được sợi tóc và da chết…
Ngoài ra, các thám tử đã đào được phần đầu, khung xương và hai tay, hai chân của vợ chồng Cường chân to. Mỗi ngày Vi Niệm Doanh đều ngủ trên nấm mộ của cha mẹ mình, bị hành hạ và tra tấn ở nơi này.
Một đội người khi về cục cảnh sát đã là nửa đêm, toàn bộ vật chứng đều được bộ phận giám định và pháp y mang đi, nhanh nhất là ngày mai sẽ cho ra đơn xét nghiệm và báo cáo, đến khi ấy chân tướng có thể được làm rõ.
Dịch Gia Di không ngừng nghỉ chạy thẳng đến phòng thẩm vấn, sau khi xách Hoàng Tường Kiệt lên, cô quay đèn công suất cao vào mặt anh ta, trợn mắt nhìn và nói: “Chúng tôi đã phát hiện ra nạn nhân còn lại, Hoàng Tường Kiệt, bây giờ tôi chỉ cho anh năm phút, là cơ hội cuối cùng của anh, nếu khai nhận thì còn có cơ hội giảm nhẹ hình phạt.”
“Madam, cô nói nạn nhân còn lại gì vậy? Không liên quan đến tôi, tôi chẳng biết gì cả.” Hoàng Tường Kiệt tránh tia sáng, nhíu mày cứng miệng.
“Tốt lắm, tôi cũng không thích anh nhận người, vẫn là tử hình thích hợp với hung thủ của vụ án này hơn.” Dịch Gia Di nói xong, không nán lại một giây nào nữa mà quay người rời khỏi phòng thẩm vấn.
Chỉ để lại một mình Tam Phúc ngồi đối diện với Hoàng Tường Kiệt, tiêu tốn năm phút cùng anh ta.