Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 700 - Chương 700 - Tiền Tiết Kiệm Của Tôi Còn Ba Mươi Vạn, Có Đủ Không

Chương 700 - Tiền tiết kiệm của tôi còn ba mươi vạn, có đủ không
Chương 700 - Tiền tiết kiệm của tôi còn ba mươi vạn, có đủ không

Chương 700: Tiền tiết kiệm của tôi còn ba mươi vạn, có đủ không

Người nào cũng lén lén lút lút, người nào cũng sợ làm tổn thương mặt mũi của cô.

Dịch Gia Di gãi đầu, bộ dáng không thể phô ra đó của anh Tam Phúc làm cứ như vừa mới tỏ tình với cô ấy…

Thật ra nếu cô thật sự thiếu tiền, cô cũng sẽ mở miệng mượn anh ta mà. Ngược lại cô cũng không thấy mất mặt đến thế, càng không cần phải lén lén lút lút như vậy.

Một nhóm người chia làm hai đội, một đội ngồi trên xe của giám sát Wagner, một đội ngồi xe của chú Cửu.

Từ sau khi không được ngồi xe Jeep loại hình máy bay của anh Nhạc nữa, cuối cùng mọi người cũng có thể ngắn nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ rõ ràng trong lúc lái xe.

Lưu Gia Minh không nhịn được mà phát ra tiếng cảm thán: “Ôi, hóa ra Hương Giang trông thế này sao?”

Gary lập tức thuận thế định ghi vào sổ đen, đợi sau khi anh Nhạc từ London về đây sẽ tố cáo.

Cười đùa về đến cục cảnh sát, mọi người lần lượt xuống xe, khi bước ra khỏi bãi đỗ xe, đột nhiên Lưu Gia Minh sáp đến bên cạnh Dịch Gia Di, hắn giọng giọng, thấy xung quanh không có người mới đè thấp giọng bảo: “Tiền tiết kiệm của tôi còn ba mươi vạn, có đủ không?”

“Hả?” Dịch Gia Di trố mắt, đây là tiếng lóng trên phố gì vậy?

“Mua tiệm ấy. Buổi sáng không phải cô nói muốn cùng anh Gia Đống mua lại Dịch Ký hay sao, đó chính là nhà ăn của chúng tôi. Tiền của cô với anh Gia Đống có đủ không?” Lưu Gia Minh nhướn mày, một tay thò ra, làm ra động tác đếm tiền.

“Anh cả sẽ bàn với bà chủ nhà trước, nếu không đủ tôi sẽ lại tìm anh Gia Minh sau nhé.” Dịch Gia Di vội cười đáp lời.

“Được, được, không thành vấn đề.” Lưu Gia Minh gật đầu, quay đầu thấy đám người Từ Thiếu Uy cũng đang lần lượt đi theo, anh ta vội vàng giả bộ nói: “Hôm nay lớp chia sẻ của anh Rich thật đặc sắc, sau này khi chúng ta đi phỏng vấn nhân chứng có thể miêu tả diện mạo, tuổi tác và rất nhiều đặc điểm khác của nghi phạm một cách chuẩn xác hơn.”

“Ừ ừ, đúng đấy.” Dịch Gia Di nhịn cười phụ họa.

Lưu Gia Minh nhanh chóng liếc mắt ra hiệu với cô, sau đó nhảy hai bước lên bậc thềm, đi trước một bước.

Vì thế, thẳng đến buổi trưa, một nhóm người đi tới Dịch Ký ăn cơm, tổ B ngoại trừ Từ Thiếu Uy và Wagner không rõ tình hình ra thì những người khác gần như đều tìm một cơ hội một mình nói chuyện với Dịch Gia Di, hỏi tiền trong tay cô có đủ dùng không.

Người nào cũng lén lén lút lút, bộ dáng muốn cho cô mượn tiền nhưng lại sợ làm tổn thương mặt mũi của cô.

Khi đến Dịch Ký, vừa vặn gặp tổ A cũng tới đây dùng bữa trưa.

Vậy mà tổ trưởng Du cũng sáp đến trước mặt cô, trước lớn tiếng hỏi gần đây Dịch Ký có món ăn mới gì không, không đợi cô đáp lời đã nhỏ giọng bảo: “Có thiếu tiền không?”

Du Triệu Hoa vốn là một người đàn ông vạm vỡ lớn lên thô kệch, lại phối hợp với vẻ mặt này, quả thật rất giống ông chú xấu xa chuẩn bị dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên lạc lối!

Dịch Gia Di gãi đầu, không nhịn được mà nghĩ, chẳng trách giám sát Khưu Tố San lại giấu chuyện điều động đến tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức đến cuối cùng, madam hoàn toàn đã quá hiểu tình hình tổ B không giữ được cái miệng rồi!

Dịch Gia Di vừa định mở miệng lặp lại lời mà cô đã nói rất nhiều lần lại một lần nữa, trùng hợp lúc này Lưu Gia Minh thò đầu tới mời Dịch Gia Di giúp chọn món.

Du Triệu Hoa thấy thời cơ không tốt đành phất tay với cô, ý bảo cô trước không vội nói chuyện này.

Khi bước nhanh ngang qua vai cô để đi vào nhà ăn, anh ta lại quay đầu giơ số ba ra với cô, đồng thời dùng khẩu hình miệng nói ra đơn vị tính “một trăm nghìn” này, sau đó dùng sức gật đầu.

Dịch Gia Di nhận được ám hiệu này, chắc hẳn ý của sir Du là có ba trăm nghìn đô la Hồng Kông có thể cho cô mượn để xoay vòng.

“Tôi muốn ăn lẩu gà, là loại có nước dừa dưới đáy ấy!” Dịch Gia Di vừa lớn tiếng chọn món vừa đi vào nhà ăn.

Tìm được chỗ ngồi, khi bước chân lẻn vào nhà bếp, cô lại quay đầu nhìn ra, tổ A và tổ B ngồi cạnh nhau, thi thoảng mọi người lại quay đầu nói chuyện phiếm vài câu, bàn với nhau về vụ án mà các bên phụ trách hoặc là món nào ngon…

Vào nghề nửa năm, cùng những người này ở tuyến đầu ngày đêm chiến đấu hăng hái và đấu trí đấu dũng với tội phạm, kề vai sát cánh, dần dần, Dịch Gia Di cũng học được hai chữ gọi là “nghĩa khí.”

Bình Luận (0)
Comment