Chương 699: Hào môn! 3
Ba người khác thì lại yên tĩnh ngồi bên bàn, chuyên chú nhìn cậu bé đếm tiền.
“Tám trăm sáu mươi lăm đồng!” Gia Tuấn đẩy tiền ra đằng trước, đưa đến chính giữa cái bàn, mở miệng nói: “Cùng mua cửa tiệm.”
Dịch Gia Di vừa cười vừa cắm thẻ của mình vào trong đống tiền xu, vậy mà lại dựng ở đó không đổ: “Một triệu mốt.”
Đây là toàn bộ tiền mà cô định lấy ra, số tiền lại vẫn có thể chi tiêu hàng ngày.
Mắt Dịch Gia Đống lại nóng lên, tay phải của Dịch Gia Di ôm cánh tay trái của anh ta, tay trái lại ôm tay phải của Gia Như, Gia Như cũng đi ôm Gia Tuấn.
“Chúng ta có thể mua tiệm rồi!”
“Mua!”
“Mua tiệm!”
“Mua!”
Đưa ra quyết định này xong, Dịch Gia Đống vạch kế hoạch ngày mai sẽ đi tìm bà chủ nhà nói chuyện.
Gia Tuấn ngồi bên cạnh bàn, lúc thì vỗ tiền, lúc thì sờ tiền, cười nói: “Chúng ta thật sự có tiền!”
“Nhà giàu số một Hương Giang.” Gia Như cũng cười phụ họa.
“Chào đại thiếu gia!” Dịch Gia Di vừa cười vừa nhướng mày với Gia Tuấn.
“Mời đại tiểu thư uống trà!” Gia Tuấn lập tức cầm cốc trà lên đưa cho chị cả.
“Ha ha ha…” Người một nhà cười vui vẻ.
Mang theo quyết định phấn chấn lòng người này, mọi người đều treo nụ cười trên mặt, ôm niềm mong đợi về tương lai về phòng ngủ.
Đợi sau khi toàn bộ căn nhà đều tắt đèn được mười mấy phút, Tiểu Gia Tuấn vẫn luôn tựa lên gối đầu ngủ lại hào hứng đến tỉnh táo, cậu bé quay người thò đầu nhìn về phía anh cả, phát hiện ra anh cả cũng đang mở to mắt trông không hề buồn ngủ tí nào.
“Anh cả, em là thiếu gia nhỏ hào môn hạnh phúc nhất trên đời này.” Gia Tuấn nghiêm túc nói.
Dịch Gia Đống buồn cười, giơ tay vỗ lên bàn tay nhỏ thò xuống của em trai, nói với giọng dịu dàng: “Ngủ ngon, thiếu gia nhỏ.”
…
Hương Giang, một thành phố có truyền thống không thay đổi và thủy triều thay đổi trong nháy mắt cùng đồng thời tồn tại.
Ở nơi này có văn hóa bảo thủ nhất, khí tức thành phố đại chúng hóa đến cực điểm tràn lan trong mỗi một ngóc ngách.
Ở nơi này cũng có phong trào đi trước thời đại nhất, thuận theo đại dương cuốn qua mỗi một con phố.
Thám tử ngồi trong lớp chia sẻ của anh Rich đều là những thám tử lâu năm bảo thủ nhất đó, bọn họ đều có lòng cảnh giác đối với toàn bộ những sự vật mới mẻ, cũng có người trẻ tuổi mà mỗi một lỗ chân lông đều viết hai chữ “tiến thủ”, bọn họ giãn mở lồng ngực thoải mái bàn về phương pháp mới và điều tra phá án khoa học.
Mấy người này ngồi xen kẽ nhau, cùng nhìn về phía anh Rich, cũng cầm sổ giống nhau, tham khảo và suy nghĩ như nhau.
Chỉ cần là thứ có lợi, cho dù là ai cũng sẽ đi hấp thụ cả thôi.
Sau lớp học, Dịch Gia Di và những học viên khác trao đổi vài câu với anh Rich sau đó tan hội rời đi.
Đợi khi giám sát Wagner và chú Cửu tới bãi đỗ xe lấy xe, Gary dùng nội dung trên lớp trêu đùa Lưu Gia Minh: “Gia Minh, gương mặt của cậu là đã ba mươi rồi đúng không?”
“Tiểu tử thối! Cậu mới bốn mươi ấy!” Lưu Gia Minh lập tức đáp trả.
Hai người cậu tới tôi lui đấu không ngừng nghỉ, ngược lại cũng náo nhiệt.
Tam Phúc đứng bên cạnh cười một lúc, đột nhiên sáp đến bên cạnh Dịch Gia Di, thấp giọng hỏi: “Còn thiếu bao nhiêu tiền?”
“Hả?” Dịch Gia Di nhướn mày, không nghe hiểu lời nói không đầu không đuôi này của anh ta có ý gì.
“Mua tiệm ấy, chắc chắn không rẻ, cô thiếu bao nhiêu tiền, tôi sẽ cho mượn một ít, cô làm cái giấy nợ cho tôi là được.” Đôi mắt của Tam Phúc không nhìn Dịch Gia Di, giọng nói lại đè xuống rất thấp, bộ dáng sợ tổn thương lòng tự trọng của cô, nghĩ đủ mọi cách thể hiện vẻ tự nhiên nhưng lại trông cứ kỳ quái.
Dịch Gia Di mím môi: “Không thiếu đâu, cảm ơn anh Tam Phúc.”
“Đừng ngại, mọi người đều ở cạnh nhau như anh em, cô cứ mở miệng nói một con số đi.” Tam Phúc nhíu mày, cúi đầu trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt đó giống như đang nói: Có phải cô coi thường anh Tam Phúc của cô không?
Dịch Gia Di vội vàng thu lại nụ cười, nghiêm túc đáp: “Tạm thời có vẻ không thiếu, hôm qua tôi với anh cả so tiền rồi, lát nữa sẽ tìm bà chủ nhà mặc cả một phen, nói không chừng lại đủ.”
“… Ồ, vậy các cô bàn với bà chủ nhà trước đi, nếu cần thì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.” Tam Phúc nói xong, ngẩng đầu trông thấy Từ Thiếu Uy đứng cách đó vài bước quay đầu nhìn anh ta với Dịch Gia Di, anh ta vội hắng giọng, dịch sang hai bước, làm như không có việc gì đi về phía xe của chú Cửu đang lại gần đây, kéo mở cửa xe rồi ngồi vào, cũng không hề quay đầu lại.