Chương 698: Hào môn! 2
Xem xong nhà ăn lại vòng ra phía sau xem nhà bếp, cũng mặc kệ có quấy rầy người khác làm việc hay không.
Bà chủ nhà dẫn người xem qua sân nhỏ, sau đó lại định xem căn phòng nhỏ đã biến thành phòng của Tôn Tân.
Dịch Gia Đống giải thích bây giờ nơi này đã cho người khác ở, người ta không ở đây, bọn họ không tiện tùy tiện đi vào.
Bà chủ nhà vẫn không quan tâm, quấn riết lấy Dịch Gia Đống còn nói gọi điện hỏi Tôn Tân bàn bạc một chút, lại nói chỉ xem có chút thôi, sẽ không động vào đồ…
Quấy rầy rất lâu mới chịu từ bỏ, dẫn người rời đi với vẻ bất mãn.
Dịch Gia Di nhìn bóng lưng của bà chủ nhà, có hơi lo lắng đi ra sau bếp.
Bây giờ khách quen của cửa hàng này đều đã tới đây quen rồi, địa chỉ lúc Thái Lam tiên sinh giúp tuyên truyền cũng nằm ở đây, nếu tiệm này thật sự bị bà chủ nhà bán đứt đi sẽ là tổn thất quá lớn đối với bọn họ.
Càng huống chi muốn tìm một tiệm mới đúng là phải làm lại từ đầu, nói dễ hơn làm.
Dịch Gia Đống lại không để ý cho lắm, chỉ cười an ủi Dịch Gia Di: “Không sao, không bán được đâu, cũng không phải lần đầu tiên bà chủ nhà dẫn người tới đây xem, nhưng mãi vẫn chưa bán được.”
Dịch Gia Di mím môi, rơi vào trầm tư.
Đợi đến tối kết thúc công việc và đóng cửa, một gia đình đi trong đêm đen về nhà, Dịch Gia Di đi đến bên cạnh anh cả, kéo kín cổ áo gió vào, thấp giọng nói: “Anh cả, em muốn mua cửa tiệm.”
Sau đó lại sửa sang và quy hoạch lại một chút, lợi dụng không gian hai mươi tám mét vuông này một cách khoa học hơn, trông càng rộng rãi hơn, càng sáng sủa hơn một chút.
Bây giờ cửa tiệm không phải của bọn họ, trang trí quá đẹp nói không chừng bà chủ nhà sẽ lập tức bán được ngay, vậy chẳng phải là mất tiền oan hay sao.
Một khi công viên Cherry bên đường Ivy này sửa xong, cảnh vật sẽ càng đẹp hơn.
Đặc biệt là cách Vượng Giác và Du Ma Địa đều gần, thật sự là một đoạn đường tốt, hơn nữa theo như sự hiểu biết của cô về giá mặt tiền cửa hàng ở Hương Giang đời sau, những cửa hàng ở Tiêm Sa Chủy mười mấy mét vuông gì đó này đều bán đến mấy trăm triệu, cửa hàng bên Vịnh Đồng La không so được, gấp mười lần, hai mươi lần chắc hẳn không khó.
Bây giờ bà chủ nhà đặt giá bán nơi này bên môi giới bất động sản là một triệu sáu trăm nghìn đô la Hồng Kông, nhưng trên thực tế giá thành chắc chắn có thể giảm xuống.
Tương lai biến thành cửa tiệm hàng trăm triệu đô la Hồng Kông… nói không chừng còn giải quyết xong vấn đề dưỡng lão của anh cả.
Hai anh em bàn bạc suốt một đường, sau khi về đến nhà, bốn anh em ngồi vây quanh bàn, mở cuộc họp gia đình.
“Em lấy chồng phải đợi mười năm nữa đi.” Dịch Gia Di bắt đầu tính toán các khoản chi tiêu lớn của gia đình sẽ có trong tương lai.
“Lâu như vậy á?” Gia Như kinh ngạc.
Dịch Gia Di tươi cười vỗ lên người em gái, không tiếp lời này mà nói tiếp: “Gia Như, Gia Tuấn cách lên đại học vẫn còn lâu.
Anh cả tạm thời vẫn chưa có đối tượng hẹn hò, cho dù nhanh nhất, đột nhiên ngày mai tìm được người thích hợp đi, nhưng hẹn hò đến kết hôn cũng phải một năm rưỡi.
Mỗi tháng tiền lương của em hơn hai mươi nghìn, Dịch Ký cũng có thu nhập mấy chục nghìn.
Tính ra mỗi tháng, trừ đi các khoản như tiền nhập hàng mỗi tháng của Dịch Ký, tiền điện nước, tiền thuê cửa hàng và chi tiêu gia đình của chúng ta, chắc hẳn vẫn còn khoản dư.
Anh cả, cho vào lịch trình hàng ngày đi.”
Dịch Gia Đống hít một hơi thật sâu, quay người đi về phòng mình.
Sau một phút anh ta trở ra, trong tay cầm một tấm thẻ, sau khi đặt lên bàn, anh ta cười bảo: “Đây là tiền anh góp một ít từ mỗi tháng để mua cửa tiệm này, góp cũng gần mười năm rồi, tổng cộng được hai trăm năm mươi nghìn đô la Hồng Kông. Cộng thêm nửa năm gần đây Dịch Ký làm ăn phát đạt, kiếm được một trăm mười nghìn, anh có thể bỏ thêm ba trăm sáu mươi nghìn đô la Hồng Kông nữa.”
Nếu mua cửa tiệm này bằng lợi nhuận của Dịch Ký, anh ta sẽ phải làm thêm nhiều năm nữa.
Hôm nay Dịch Gia Di đã nói đến vậy rồi, chính là muốn dùng đến khoản tiết kiệm của cô… Dịch Gia Đống mím môi, nhìn em gái và bảo: “Tiền của em, thật ra…”
Dịch Gia Di vừa cười vừa vỗ lên tay anh cả: “Mọi người đừng nghĩ nhiều như vậy, tất cả đều lấy lợi ích của gia đình này làm cơ sở, chỉ có đoàn kết nhất trí thì chúng ta mới có thể cùng nhau phát tài được.”
Đột nhiên Gia Như đứng dậy, cũng vòng về phòng mình, Gia Tuấn cũng nhảy xuống ghế, chạy bước nhỏ rời đi.
Sau một phút, trong tay Gia Như cầm một chiếc ví tiền cũ, Gia Tuấn thì ôm ống tiết kiệm siêu nặng của mình về bên bàn.
“Còn cả tiền của em nữa.” Gia Như móc một xếp tiền lẻ ra, từ đồng tiền giá trị lớn đến đồng có giá trị nhỏ, tổng cộng cũng đến mấy nghìn.
“Của em.” Gia Tuấn đổ vô số đồng tiền xu lớn nhỏ, rất nghiêm túc bắt đầu đếm tiền.