Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 697 - Chương 697 - Hào Môn! 1

Chương 697 - Hào môn! 1
Chương 697 - Hào môn! 1

Chương 697: Hào môn! 1

Ngủ ngon, thiếu gia nhỏ!

Vào hôm Dịch Gia Di lấy được bằng lái xe, các thành viên tổ B tập trung trong một phòng, tổ chức tiệc lớn ở Dịch Ký.

Lưu Gia Minh cầm một bức biểu ngữ màu đỏ, mời bạn nhỏ Dịch Gia Tuấn cầm bút lông viết: [Chúc mừng cô Dịch Gia Di lên đường an toàn!]

Sau này, Dịch Gia Di có thể giúp lái xe khi tài xế của cục cảnh sát thiếu thốn.

“Khi nào chị Thập Nhất mới mua xe vậy?” Lưu Gia Minh ngồi xuống bên cạnh bàn tròn một cách hào phóng tiêu sái, cách một tiếng mở nắp chai rượu ra, ngày mai được nghỉ, cuối cùng cũng có thể uống vài chén nhỏ.

“Tôi đạp xe đạp rất tốt, không vội mua xe.” Dịch Gia Di vội vàng xách nước trà đặt lên bàn, thuận miệng đáp.

“Chú Cửu với sir W đều đã mua xe cả rồi, xe của giám sát Tannen cũng sẽ có rất nhanh thôi, sau này chỉ nghĩ lái xe của ai đi hóng gió thôi chứ nhỉ?” Đột nhiên Tam Phúc nhướng mày hỏi.

“Cái xe tàn đó của tôi, lái nó đi còn mệt hơn cả đạp xe đạp, Thập Nhất đừng có lái.” Chú Cửu vội xua tay.

“Đợi anh Nhạc về rồi, tôi muốn thử lái xe Jeep của anh ấy!” Dịch Gia Di đứng thẳng người, nhướn mày cười bảo, sớm đã cảm thấy anh Nhạc lái cái xe đó rất uy phong, cũng muốn lái thử xe to một chút xem cảm giác thế nào.

“Oa, vì xe Jeep khá bền sao?” Lưu Gia Minh không nhịn được mà trêu chọc.

“Phi! Kỹ thuật lái của tôi tốt lắm đấy nhé.” Dịch Gia Di cũng lườm cậu ta một cái.

“Ha ha, tôi sẽ đợi.”

“Con gái lái xe rất tiêu sái.” Sau này nếu Dịch Gia Di mua xe chắc hẳn cũng sẽ mua một chiếc xe rất hoang dã.

“Vậy ăn mặc cũng phải rất tiêu sái mới được.”

“Một chiếc áo sơ mit rắng phối với một cái quần bò bó, thế nào? Có giống trên áp phích phim Mỹ chưa, đã đủ hợp lý chưa.” Gần đây, cô rất trúng ý cách ăn mặc như vậy, đáng tiếc không thể mặc đi làm, có hơi khoe khoang quá.

“Chị Thập Nhất đừng nói nữa, tôi vẫn muốn cô duy trì mối quan hệ cấp trên cấp dưới thuần khiết hơn.” Lưu Gia Minh ôm hai gò má.

“Ha ha ha, ăn của anh đi.” Dịch Gia Di thò tay tới vỗ lên vai anh ta, sau đó quay người lại vòng ra sau bếp giúp anh cả.

Sau một phút, cô bưng hai đĩa thức ăn nguội lên bàn, thấy Lưu Gia Minh đang dùng điện thoại của Dịch Ký.

“Gọi cho ai thế?” Dịch Gia Di kéo ghế ngồi xuống, thuận miệng hỏi.

“Anh Nhạc.” Lưu Gia Minh che ống nghe, quay đầu nhỏ giọng đáp.

“?” Dịch Gia Di trừng to mắt, cuộc gọi vượt đại dương? Dùng điện thoại của Dịch Ký? Đắt lắm đó!

“Anh Nhạc, Thập Nhất nói muốn mặc áo sơ mi trắng với quần bò bó lái xe Jeep của anh!” Đột nhiên Lưu Gia Minh lớn tiếng hô.

“Ngậm miệng!” Dịch Gia Di nhảy dựng lên, thò tay tới giành lấy ống nghe, tai vừa sáp đến bên ống nghe lại chỉ nghe thấy âm máy bận.

Lưu Gia Minh hoàn toàn chưa hề gọi điện.

“…” Dịch Gia Di hơi nghiến răng, trên đời này có vài người thật sự không bị loại bỏ thì không vui!

“Sir W, tổ trưởng giết thám tử có phạm pháp không?”

“Hôm nay không phạm pháp.” Wagner vững như núi Thái đáp.

“Ha ha ha…” Trên bàn tròn lập tức phát ra tiếng cười, Lưu Gia Minh cũng ở trong đám người cười ầm lên này thấy Dịch Gia Di vẫn đang lườm mình, vội vàng rót chén rượu cho cô, nói với vẻ lấy lòng: “Kính chị Thập Nhất một ly! Chúc chị Thập Nhất liên tiếp phá được án! Chúc Dịch Ký tiền vào như nước sông Đà! Đại nhân không tính toán tiểu nhân! Đừng so đo với tôi nhé!”

Vì thế cụng ly, Dịch Gia Di chỉ đành thở dài đầy bất đắc dĩ.

Lại nhớ về chuyện cũ, cứ cảm thấy tổ trưởng tiền nhiệm của tổ B – Phương Trấn Nhạc tiên sinh đã làm tổ trưởng của mấy người này rất nhiều năm rồi, chắc chắn đã ngấm ngầm chấp nhận rất nhiều.

Thức ăn lên bàn, lại là một bữa phong phú phối hợp với rượu nhẹ, đầu óc quay cuồng giống như dạt vào cõi tiên.

Rượu vào không khống chế được cảm xúc, mọi người đều là thám tử nên đều rất kiềm chế, thật sự không uống nhiều.

Nhưng không ai ngờ trong đám người này có một “vương giả” tửu lượng, hết một chai vào bụng đã bắt đầu cười ngốc.

Sau bữa cơm, Wagner tìm tài xế lái xe hộ, không cần phải tự mình lái xe, lại còn phải đưa cấp dưới về nhà nữa – Lưu Gia Minh say khướt cần anh ta.

Kết quả vừa tiễn các đồng nghiệp đi, mới dọn xong bàn đã thấy bà chủ nhà lại dẫn ba người tới cửa. trong những người đi phía sau bà chủ nhà có một người mặc tây trang đi giày da, đang nói chuyện với hai người khác.

Dịch Gia Di chớp mắt cái đã hiểu ngay, bà chủ nhà dẫn bên môi giới bất động sản và khách hàng muốn mua cửa hàng này tới cửa xem tiệm.

“Các cô không cần quản chúng tôi, chúng tôi xem chút rồi đi ngay.” Bà chủ nhà vừa cười vừa chào hỏi Dịch Gia Di, sau đó không coi ai ra gì, giới thiệu về cửa hàng này với bên môi giới bất động sản và hai vị khách hàng.

Bình Luận (0)
Comment