Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 717 - Chương 717 - Cảm Giác Nghi Thức Trong Giết Hại 1

Chương 717 - Cảm giác nghi thức trong giết hại 1
Chương 717 - Cảm giác nghi thức trong giết hại 1

Chương 717: Cảm giác nghi thức trong giết hại 1

Sự cố gắng trong hơn nửa năm… vào một khắc có được sự tán đồng này, Dịch Gia Di cảm thấy vui mừng gấp đôi.

Bến tàu số ba chỉ là bến đỗ, dòng người phức tạp, rất nhiều người lao động khoanh tay nhìn các cảnh sát bên trong dây cảnh báo làm việc từ xa, vì ăn no nắng mưa dãi dầu nên trên gương mặt hằn rõ nếp nhăn lộ ra vẻ đờ đẫn.

Ở một bên khác, người bên truyền thông như con thú ngửi thấy mùi thịt, nghe tin lập tức hành động, càng tụ tập càng đông. Bọn họ vây quanh bên ngoài dây cảnh báo, tự giơ thương dài pháo ngắn của mình lên, tiếng bấm máy tách tách tách không ngừng bên tai.

Vòng vây xa hơn là các loại xe ngổn ngang, xen kẽ trong đó có thêm không ít xe của truyền thông, chặn đứng con đường đất cát, khiến cho công việc vận chuyển bên bến tàu bị cản trở càng nghiêm trọng hơn.

Các chiếc xe vẫn đựng đầy hải sản và sản phẩm đã qua xử lý giữ tươi, vòng vào đường cái, chạy thẳng đến các khu chợ có nhu cầu trong thành phố.

Xa hơn nữa, trong một tòa nhà cao tầng, trên một bàn cơm nghìn thước sang trọng vẫn còn đặt sò biển hấp chưa ăn xong.

Mấy con sò biển tới từ bến tàu số ba, lúc này người hưởng dụng chúng cũng đang quan sát nơi mà chúng tới.

Một giá kính viễn vọng cỡ lớn có kết cấu phức tạp đặt ở cửa sổ, thường thì chủ nhân của nó dùng nó để quan sát các con đường nhỏ tối tăm ở Du Ma Địa, kiểm tra dòng lưu thông của một vài món hàng bí mật nào đó ở địa bàn của mình.

Hiện giờ, các kính viễn vọng này lại nhắm thẳng đến một bóng người trên bãi cát.

Ngay khi bóng người đó làm ra một loạt các động tác và quay đầu nhìn qua, người đàn ông trung niên đang thông qua kính viễn vọng quan sát cô hơi híp mắt lại. Ông ta bắt được tầm nhìn sắc bén của bóng người thon dài đó, phát hiện ra đối phương không giống như chỉ đang nhìn về phía xa một cách vô nghĩa, mà càng có vẻ như biết mình và ông ta đang đối diện tầm nhìn vậy, cô nhìn chằm chằm, vẻ mặt nghiêm túc mà bướng bỉnh.

Người đàn ông trung niên dụi tắt đầu lọc thuốc lá trong tay vào gạt tàn, tay sờ sang bên cạnh, dùng sức nắm cái quải trượng đầu rồng.

Tại hiện trường phát hiện ra thi thể, giám sát Quách Vĩnh Diệu của bộ phận quan hệ công chúng kéo dây cảnh báo lên, để lại các cấp dưới ứng phó với truyền thông, còn mình thì sải bước đi về phía pháp y Hứa Quân Hào và giám sát Wagner của tổ B đứng một bên.

Nhìn thấy Dịch Gia Di cầm một cây gậy gỗ làm ra một loạt động tác, anh ta thấp giọng hỏi Hứa Quân Hào.

“Dịch Gia… tổ trưởng đang làm gì thế?”

Pháp y Hứa Quân Hào nhíu mày nhìn chằm chằm vào Dịch Gia Di, đột nhiên giơ tay lấy sổ ghi chép của trợ lý bên cạnh mình.

Chỉ thấy trên sổ vẽ phác họa sơ đồ kiểm tra qua các vết thương trên thi thể, bên cạnh vết thương hình đường trên trán nạn nhân trong hình vẽ đánh dấu số [1]. Vết thương bên gáy trái đánh dấu số [2.], vết thương bên gáy phải đánh dấu số [3], các vết thương hỗn loạn có thể nhìn thấy trên người đánh dấu số [4], vết thương chí mạng ở phía trước cổ đánh dấu số [5]…

Những con số đánh dấu này và một loạt các hành động cầm gậy gỗ vung lên của tổ trưởng Dịch Gia Di vừa rồi hoàn toàn trùng khớp với thứ tự!

“Tôi hiểu rồi.” Hứa Quân Hào trầm giọng đáp.

“Có ý gì?” Sir Quách nhướng mày hỏi.

Wagner liếc mắt nhìn ký hiệu trên sổ ghi chép mà Hứa Quân Hào đang cầm, lập tức hiểu được suy đoán của mình trên cơ bản cũng đồng nhất với Hứa Quân Hào, vì thế dẫn đầu trả lời: “Tổ trưởng Dịch đang căn cứ theo phán đoán của cô ấy về thứ tự xuất hiện của những vết thương, từ đó hỗ trợ cho suy luận, hồi tưởng lại toàn bộ quá trình hung thủ giết nạn nhân.”

“Lập hồ sơ tình tiết quá trình phạm tội sao?” Quách Vĩnh Diệu nhướn mày, lại quay đầu nhìn Dịch Gia Di.

Lúc này, nữ cảnh sát đã thu lại bàn tay vung gậy gỗ của mình, đang nhìn quanh về phía xa, nhưng lại không biết đang nhìn gì.

“Đúng vậy.” Wagner gật đầu.

“Hoàn toàn đúng.” Đột nhiên Hứa Quân Hào chêm lời vào: “Một loại động tác vừa rồi của tổ trưởng Dịch Gia Di hoàn toàn phù hợp với kiểm tra và suy đoán của tôi về các vết thương có từ khi nạn nhân còn sống và vết thương chí mạng. Chuyên gia cũng phải căn cứ theo hình thái lộ ra bên ngoài của thương tích, dựa vào kinh nghiệm phong phú để phán đoán những vết thương nào xuất hiện trước, những cái nào lại muộn hơn một chút… cô ấy hoàn toàn đoán đúng rồi.”

“Cậu vẫn chưa nói cho cô ấy sao?” Quách Vĩnh Diệu quay đầu thuận theo ánh mắt của Dịch Gia Di nhìn về phía xa.

“Tôi chỉ giới thiệu qua về tình hình vết thương thôi, vẫn chưa nói về thứ tự cụ thể và chi tiết về mấy vết thương này.” Hứa Quân Hào chợt nhìn về phía Wagner.

“?” Wagner.

Bình Luận (0)
Comment