Chương 716: Lời tuyên chiến với kẻ giết người 2
Hung thủ là vì nguyên nhân này nên mới ném thi thể ở đây sao?
“Chú Nghiệp” cầm quải trượng đầu rồng đó có phải đang thưởng thức phản ứng của mọi người không?
Vẻ kinh ngạc và sợ hãi trên gương mặt của các công dân.
Vẻ phiền muộn và khó kiểu trên gương mặt của các thám tử, và vẻ mặt không làm rõ ra được chuyện gì vì hoàn toàn không hiểu gì về vụ án.
Còn có trạng thái quỳ hoàn toàn được giữ nguyên vẹn của thi thể, đây là “tác phẩm nghệ thuật” mà hung thủ đã dày công tạo ra...
Dịch Gia Di quay phắt người lại sải bước đi tới, cô cúi đầu liếc mắt nhìn tạp vật và rác thải bị thủy triều xuống để lại trên bờ cát, cuối cùng rút một cây gậy gỗ từ bên trong ra.
Hình dáng của gậy gỗ rất không tiêu chuẩn, vỏ cây đều bị nước biển ngâm nát, cô lau vài cái khiến gậy gỗ trở nên sạch sẽ hơn một chút, lại phủi hạt cát và sỏi đá bên trên, sau đó sải bước vòng về.
Xung quanh có rất nhiều người không khỏi nhìn về phía Dịch Gia Di, rất tò mò cô định làm gì.
Dịch Gia Di đi đến trước mặt thi thể, chợt ngẩng đầu phắt lên nhìn về phía những tòa nhà cao tầng phía xa kia, sau đó đột nhiên hất cằm lên với vẻ kiêu ngạo, giơ cao gậy gỗ, dùng sức đánh vào bên gáy của thi thể.
Hứa Quân Hào còn tưởng cô định phá hỏng thi thể, hốt hoảng vội tiến lên một bước, lại thấy gậy gỗ đó bất chợt dừng lại cách trán của thi thể vài ly, cũng không hề đụng vào thi thể.
Ngay khi Dịch Gia Di lại giơ gậy gỗ lên, Hứa Quân Hào mới phát hiện ra vị trí mà cô đánh chính là vết thương trên trán của nạn nhân.
Anh ta nhìn Dịch Gia Di hành động với vẻ nghi ngờ, sau khi im lặng vài giây mới giơ tay cản những người khác định lại gần ngăn cô, chỉ thấp giọng nói: “Nhìn thôi, đừng nói gì.”
Dịch Gia Di đánh ba lần vào cùng một vị trí chính giữa trán của nạn nhân, lại quất mạnh ba cái vào gáy trái của nạn nhân, cô hơi dừng động tác lại, cuối cùng đánh mạnh ba cái vào gáy phải của nạn nhân.
Sau khi thu tay, cô lại làm bộ quất thêm vài cái lung tung vào lưng nạn nhân, sau đó thu tay lại, siết gậy gỗ, làm một động tác rút ra. Sau đó, cô mở miệng giống như tức giận chửi câu gì đó. Kế tiếp, trong ánh mắt hoang mang của mọi người, cô đột nhiên tiến lên một bước, tay như nắm một vật gì đó, dùng sức xẹt một vòng qua cổ nạn nhân.
Tiếp đó, cô đứng thẳng người, cầm không khí làm ra một động tác ra hiệu trên bả vai nạn nhân, sau đó lại làm ra một động tác hai tay cùng nắm lại. Tuy rằng người xung quanh không nhìn ra được nhưng nếu hung thủ đang nhìn chắc chắn sẽ nhận ra động tác thu kiếm vào vỏ mà cô làm ra.
Nắm gậy gỗ, cô bắt chước y chang cách dùng quải trượng, cầm nó tiến lên một bước, lại làm bộ giơ gậy lên nhét vào miệng nạn nhân, sau đó miệng lại như quát lớn gì đó, rồi mới rút gậy gỗ về, rồi lại ra hiệu bên vai nạn nhân.
Làm xong mấy động tác này, tuy ánh mắt của cô vẫn lạnh lùng nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên như khiêu khích.
Cô cầm gậy gỗ tồi tàn trong tay, quay đầu nhìn về phía xa, liếc mắt nhìn qua tòa nhà cao tầng xa xăm, các nhà trọ ở gần đó và toàn bộ người vây xem bên ngoài dây cảnh báo.
Nếu hung thủ và những người có mặt ở hiện trường khi nạn nhân bị giết đang nhìn vào đây, vậy bọn họ sẽ trông thấy cô vừa diễn lại toàn bộ hành động trước và sau khi giết người của chú Nghiệp.
Đây là một màn tái hiện hiện trường hoàn chỉnh, không hề có khuyết điểm, không hề có sai lệch.
Mặc cho ông có tự phụ bao nhiêu, tự cho mình là thông minh cỡ nào.
Đại khái cũng không thể ngờ được các thám tử cũng không phải hoàn toàn không mò ra được gì?
Thậm chí còn hoàn toàn ngược lại.
Thám tử hoàn toàn sâu không lường được nằm ngoài sức tưởng tượng của ông, trong nháy mắt phát hiện ra thi thể đã nắm được toàn bộ chi tiết quá trình giết người của ông.
“Sẽ chọc giận ông đi! Kẻ giết người này?”
Đôi mắt của Dịch Gia Di bình tĩnh nhìn về phía xa, cách không trung đối diện với chú Nghiệp đó. Cô hơi nhíu mày, trong mắt giống như bắn ra tia điện lạnh, sắc bén dị thường.
Vậy chú Nghiệp, xin hãy làm quen với cơn giận phức tạp lạ thường này đi, bão táp vẫn còn đang ở phía sau kia kìa.