Chương 720: Ác mộng xâm chiếm 1
Dưới lớp mạng che mặt của một vụ án nhỏ lại có một gương mặt ác ma đáng sợ nhất.
Hơn nữa, căn cứ theo kiểm tra giải phẫu vết thương xác định được hung khí này rất dài, chí ít phải dài hơn độ dài nửa vòng cổ của nạn nhân, đại khái là hơn mười sáu phân.
Đồng thời, hung khí rất mảnh, chỉ khoảng trong vòng hai phân.
Nếu nói về mức độ dày mỏng, nó mỏng hơn dao thái thường dùng, chưa đến hai ly.”
Hứa Quân Hào nói xong lại sai một vị đồng nghiệp quỳ một gối xuống sàn, sau đó lấy một cây quải trượng gỗ phù hợp với hình thái vết thương dạng đường dài trên người nạn nhân, làm ra tư thế đánh đập, đồng thời nói: “Nếu chiều cao của hung thủ và tôi đồng nhất, vậy vết thương ở phần lưng anh ta chắc hẳn sẽ sát về sau hơn. Nếu tôi điều chỉnh vị trí đứng vậy góc độ khi tôi vung trượng gỗ lại thay đổi, mức độ nghiêm trọng của vết thương và vị trí đánh đều sẽ xuất hiện sự thay đổi.
Lại kết hợp với những vết thương khác trên người nạn nhân, chiều cao của hung thủ chắc chắn thấp hơn tôi.
Chúng tôi lại tìm một vài sư muội có chiều cao khác nhau tới đây làm thí nghiệm, cuối cùng xác định chiều cao của hung thủ ở khoảng một mét năm bảy đến một mét sáu tư.”
Wagner đợi các thám tử và trợ lý của sir Hứa vừa cắm đầu ghi chép vừa bớt thời gian gật đầu ra hiệu.
Dịch Gia Di hồi tưởng lại cũng biết hung thủ quả thật tay thô chân thô, tướng ngũ đoản (mình và tứ chi đều ngắn). Mình đã nhìn thấy trong dòng chảy hình ảnh mới biết được những thông tin này, nhưng pháp y lại có thể đưa ra phán đoán chuẩn xác như thế trong tình huống mù tịt chưa biết gì cả, chỉ dựa vào mỗi sở học của mình, thật sự đáng để khâm phục.
Cô không chỉ gật đầu ra hiệu mà còn mở miệng khen: “Sir Hứa rất lợi hại!”
Hứa Quân Hào hơi dừng động tác, quay đầu đối diện với Dịch Gia Di, một đôi mày kiếm bên ngoài khẩu trang nhướng lên rất cao: “Phán đoán của cô cũng như vậy sao?”
“Tôi không có cách nào chuyên nghiệp và chính xác như của sir Hứa được.” Dịch Gia Di thành khẩn đáp lời.
Theo quan điểm của Hứa Quân Hào thì Dịch Gia Di chính là thiên tài được rất nhiều trưởng quan công nhận, lúc này lại khiêm tốn thể hiện sự tán đồng và kính trọng đối với anh ta, lập tức tâm như nở hoa.
Hai mắt anh ta hơi cong lại, lại càng giới thiệu tường tận hơn: “Tôi và sir Trần của bộ phận giám định đã cùng nhau sàng lọc hung khí, sử dụng các dụng cụ cắt gọt như dao cắt bánh trà, dao hai lưỡi mua được ở chợ về làm thí nghiệm lên thịt heo, xác nhận hoàn toàn không phù hợp.
Hung khí giết chết nạn nhân rất kỳ quái, có khả năng không phải thứ ngày thường sẽ dùng đến.
Cực có khả năng là hung khí tự chế.”
“Hung thủ giết hại nạn nhân không chỉ không phải giết người vì kích động, mà còn chuẩn bị kế hoạch giết người vô cùng đầy đủ từ trước.” Tam Phúc ngẩng đầu phán đoán.
“Rất có khả năng có liên quan đến nghề mà hung thủ đang làm.” Chú Cửu bắt đầu suy nghĩ liệu có hung khí nào tương tự với của hung thủ và nhân viên tổ chức từng sử dụng không.
“Tôi đã nhờ người hỏi bên ngành liên quan đến y tế và đánh cá, xem có thiết bị chuyên dụng phù hợp với hồ sơ hình thái hung khí không rồi.” Hứa Quân Hào nói với các thám tử.
“Vất vả rồi, sir Hứa.” Wagner mở miệng nói.
“Là việc tôi nên làm thôi.”
Dịch Gia Di mím môi nghe mọi người trao đổi và thảo luận, chỉ im lặng chứ không nói gì.
Một thanh trường kiếm mảnh cắm trong quải trưởng đó quá mức đặc biệt, trừ phi tìm được cái quải trượng đầu rồng này, bằng không không có khả năng đột nhiên nghĩ đến việc hung thủ sẽ sở hữu một vũ khí như vậy, cho dù cô biết thông tin về hung khí cũng chỉ đành ngậm miệng không nhắc tới trước.
“Cân nhắc đến các nhân tố như tình hình giảm độ cứng của thi thể, tình trạng thối rữa của thi thể và môi trường vứt xác này, thời gian tử vong của nạn nhân là ba đến năm ngày trước.
Ngón tay của nạn nhân cứng đờ cho thấy trước khi anh ta chết hình như đang nắm một vật gì đó.”
Hứa Quân Hào lại cầm cổ tay nạn nhân lên, cho mọi người nhìn tư thế ngón cái và ngón trỏ tay trái của nạn nhân: “Thi thể cứng đã dần dịu đi, nhưng khi thi thể vừa mới được phát hiện vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nhìn xem! Vết tích ở bụng ngón trỏ và ngón cái vẫn còn đây, rõ ràng khi anh ta chết chắc chắn vẫn luôn dùng sức siết nó mới tạo thành vết hằn này.”
“Là thứ gì?” Lưu Gia Minh nôn nóng hỏi.
“…” Hứa Quân Hào lắc đầu: “Tôi đã điều nhân viên tới bờ biển chỗ ném xác tìm kiếm, mò vớt thứ phù hợp với hình thái của vết tích nhưng đồ quá nhỏ, chỉ sợ vẫn sẽ trở về tay không thôi.”
“Có lẽ là thông tin vô dụng chăng, nói không chừng chỉ là vì nhịn đau nên tùy tiện túm lấy gì đó mà thôi.” Gary nói với vẻ an ủi.
“Thân phận của nạn nhân đã được xác định.” Từ Thiếu Uy vừa mới lấy fax đi vào trong phòng giải phẫu pháp y, đưa văn kiện trong tay cho Dịch Gia Di, đồng thời mở miệng nói: “Nạn nhân tên là Vương Tân Thu, mọi người đều gọi anh ta là Tân Tử.