Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 727 - Chương 727 - Cục Diện Dần Sáng Tỏ 5

Chương 727 - Cục diện dần sáng tỏ 5
Chương 727 - Cục diện dần sáng tỏ 5

Chương 727: Cục diện dần sáng tỏ 5

Phương Trấn Nhạc liếc mắt nhìn những người khác, ngay lập tức tán đồng với lời của Dịch Gia Di: “Tôi tán đồng với suy đoán của tổ trưởng Dịch, hung thủ chắc hẳn là một người nắm giữ quyền lực nhất định.

Bang chúng bình thường không có lý do giết một người bằng cách phức tạp như thế, nếu chỉ vì bạo hành, hoàn toàn có thể dùng nhiều phương thức đánh đập hơn để chà đạp.

Thủ pháp giết người của hung thủ thoạt nhìn vừa kiềm chế vừa làm điều thừa thãi, chắc chắn là một người có quyền lực đã làm một màn biểu diễn để phô bày quyền lực và địa vị của mình. Vừa khiến người khác cảm thấy ông ta lạnh lùng vô tình, vừa không cảm thấy ông ta chỉ là một tên côn đồ mất não.

Đây là một loại hành vi tạo áp lực về mặt tâm lý, nếu chỉ là phát điên, người khác sẽ sợ, sẽ chạy trốn, nhưng sẽ không phục tùng. Loại màn biểu diễn có quy tắc này mới có thể đạt đến tác dụng chấn nhiếp mà người quản lý cần.”

Wagner gật đầu, những người khác cũng tin phục cách nói này.

Dịch Gia Di nở nụ cười cảm ơn với Phương Trấn Nhạc, mím môi nghĩ ngợi một lúc, suy nghĩ lại mở rộng ra rất nhiều: “Một người như thế giết chết một người khác bằng hình thức trừng phạt vì một nghi thức nào đó, nhất định cần một môi trường khá rộng lớn.

Môi trường này nhất định phải khép kín…”

Cô vỗ nhẹ tay, quay đầu nói với Tam Phúc: “Điều tra khu vực gần Du Ma Địa, đặc biệt là gần chỗ vứt xác xem có nhà xưởng tương tự với xưởng chế biến hải sản bị bỏ hoang, có thể chứa được nhiều người lại đủ bí mật không.”

“Yes, madam.” Tam Phúc nhận chỉ thị, bước ra khỏi văn phòng.

Wagner gật đầu, lại bổ sung mấy chữ [Hiện trường gây án: nhà xưởng] lên bảng trắng.

Dịch Gia Di gật đầu, môi trường trong dòng chảy hình ảnh rất mập mờ, nhưng thoạt nhìn rất giống nhà xưởng cũ bỏ hoang, hoặc là tòa nhà bỏ hoang, tòa nhà xây dở…

Có thể giải phóng thông tin này trong quá trình suy luận với mọi người thật sự quá tốt.

Mạch suy nghĩ dần bay đi, Dịch Gia Di cảm giác được hy vọng, cô cười với Phương Trấn Nhạc, đầu óc xoay chuyển nhanh, tiếp tục nói: “Một mặt khác, nếu nạn nhân vẫn nắm cái cúc giấu ‘ma túy đá’ trước khi chết, vậy căn cứ theo logic mà tôi vừa mới nói, chúng ta có thể phán đoán cái chết của nạn nhân có liên quan rất lớn đến ‘ma túy đá’.

Có lẽ nạn nhân đang thông qua cái cúc này để truyền đạt nguyên nhân cái chết của anh ta cho chúng ta.

Suy đoán to gan hơn là vị ‘trưởng giả’ này thuộc một nhóm buôn bán ma túy.”

“Cho nên có thể tiếp tục co hẹp vòng điều tra thành trưởng lão chống gậy trong tổ chức buôn bán ma túy. Một đại lão đủ mạnh, cho dù có người biết ông ta đã giết chết Thu Tử cũng không có ai dám báo cáo, thậm chí còn không dám tiết lộ một chút tin tức liên quan gì.” Wagner lại bổ sung thông tin lên bảng trắng.

Dịch Gia Di gật đầu: “Nếu không muốn điều tra trong phạm vi lớn, không có đầu mối, đây chính là phương hướng thiết thực nhất mà tôi có thể nghĩ đến.”

“…” Wagner mím môi, anh ta gật đầu, khoanh tay dựa lên vách tường, ánh mắt vô thức liếc qua liếc lại giữa Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di.

Ở trước mặt anh ta, tổ trưởng Dịch vẫn chưa đề cập đến quá nhiều.

Cho dù căn cứ theo những thông tin như [trượng gỗ] [ma túy đá] và [quyền lực] đang nắm giữ, cô đã có những suy đoán vô cùng to gan nhưng vẫn rất cẩn thận, không dám mở miệng nói ra quá nhiều “suy đoán” và “suy luận” của mình.

Wagner nhẹ nhàng thở dài, anh ta biết Dịch Gia Di chưa hẳn đã có sự bất mãn với anh ta, nhưng Phương Trấn Nhạc đối với cô mà nói lại quả thật không giống với người khác.

Ơn cất nhắc vào đội cảnh sát ban đầu và sự ăn ý cùng tin tưởng một đường sóng vai là thứ người khác không thể so được.

Anh ta là vị giám sát mới, từ một bộ phận khác điều tới đây, tuy rằng gặp được tổ trưởng và thám tử viên rất ưu tú nhưng vẫn có hơi trúc trắc, khó có thể trợ giúp mỗi một người trong đội ngũ phát huy ra ưu thế mà năng lực lớn nhất của mình.

“Sir W, dựa theo mấy phương hướng này có thể bắt đầu tìm kiếm kẻ tình nghi không?” Câu hỏi của Dịch Gia Di đã kéo suy nghĩ của Wagner trở về.

Anh ta nghĩ ngợi rồi mở miệng đáp: “Tuy phạm vi đã co nhỏ rồi, nhưng muốn tìm được cũng không dễ dàng, chỉ sợ chúng ta cần phải trình thư xin, triệu tập đội cơ động PTU chi viện giúp đỡ mới có cơ hội tìm được người, nhưng cũng chỉ là có cơ hội mà thôi.”

Dịch Gia Di hơi nhíu mày, tuy cô đã là tổ trưởng tổ B nhưng vẫn chưa đủ kinh nghiệm ở rất nhiều chuyện.

Cho nên sau khi Wagner mở miệng nói đến khó khăn, cô lập tức nhíu mày nhìn qua, khiêm tốn hỏi.

Bình Luận (0)
Comment