Chương 736: Kính lúp Dịch Gia Di 2
“?” Dịch Gia Di nhướng mày nghi ngờ, sao đột nhiên sir Hứa lại cười rạng rỡ như vậy, lại thấy anh ta bất chợt kéo toàn bộ ngăn kéo của mình ra, lục tìm bên trong.
“Đàn ông đại khái ít nhiều gì đều có chút sở thích sưu tập vũ khí sắc bén thuận tay…” Hứa Quân Hào lục tìm rất lâu mới rút ra được một cái bút ký tên bên dưới một quyển sổ ghi chép trong ngăn kéo tận cùng.
Dịch Gia Di quan sát cái bút ký tên đó với vẻ nghi ngờ, thẳng đến khi anh ta vặn hai cái trên sống bút, rút ra một con dao nhỏ dài bằng nửa ngón tay thì mới hiểu được ý của anh ta.
“Chỉ giống một cái bút bình thường.” Dịch Gia Di cười bảo.
“Đúng vậy, lúc trước khi tôi đào được cái bút này cũng nghĩ sẽ mài nó sắc bén giống như dao phẫu thuật, như vậy tôi có thể kẹp nó trong túi áo tây trang và mang theo bên mình. Đội cảnh sát call lúc nào thì tôi đều có thể đến lúc ấy, có cái bút này, cho dù tôi đang hẹn hò ăn cơm, chỉ cần nhấc mông cái cũng đi ngay được. Đến hiện trường hung án rồi cũng có thể lập tức có con dao nhỏ thuận tay làm giải phẫu sơ bộ.” Hứa Quân Hào lắc con dao nhỏ trong tay: “Nhưng sau này phát hiện ra bình thường vẫn phải tránh làm loại giải phẫu rạch mổ này ở hiện trường, nó đã không còn mang tới nhiều tác dụng cho lắm, chỉ là một thứ đồ chơi nên thuận tay ném vào trong ngăn kéo.”
“Nếu là thứ như thế, hung thủ thậm chí có thể mang theo một vũ khí như vậy rêu rao khắp nơi mà không cần cố tình phải giấu diếm chúng nữa, chỉ cần mang theo nó đến bất cứ nơi nào ở mọi thời điểm là được.” Dịch Gia Di nói.
Hứa Quân Hào ra sức gật đầu với Dịch Gia Di, cảm thấy suy nghĩ này của cô vô cùng hay, lập tức lại gõ một phen lên máy tính, cũng nhập cả suy nghĩ của cô vào trong báo cáo, liệt vào hàng tham khảo.
Sau vài phút, Dịch Gia Di cầm bản báo cáo này, thở dài một hơi.
Tốt quá rồi, căn cứ theo số liệu liệt kê của sir Hứa, hung khí mà mình nhìn thấy cũng đã ra mặt rồi. Tuy bây giờ hung khí này vẫn chỉ là một suy đoán, nhưng chỉ cần có bản báo cáo này ở đây, cô có thể mời toàn bộ thám tử chú ý đến một cây quải trượng như vậy một cách hiển nhiên…
Một cây quải trượng thô hơn bình thường, bên trong có cơ quan, có thể vặn và rút ra một thanh kiếm mỏng.
Không biết liệu chú Nghiệp có đủ thông minh, có thể đoán ra được phía cảnh sát có thể căn cứ theo vết thương của nạn nhân để phân tích ra nhiều thông tin như vậy, thậm chí còn bóc trần bí mật trong cây quải trượng của ông ta không.
Chẳng qua chỉ là dùng gậy đánh dập, dùng kiếm mảnh giết người mà thôi. Theo quan điểm của chú Nghiệp có lẽ không có gì đặc biệt chăng?
Người không thuộc chuyên ngành pháp y liệu có cho rằng các vết thương đó không có gì khác biệt với do gậy gỗ bình thường đánh ra, các vết cứa cũng chỉ là trút giận bình thường?
Nhưng cứ cố tình pháp y sẽ phóng đại toàn bộ thông tin trên thi thể, càng huống chi, chú Nghiệp vẫn chưa biết trong đội cảnh sát có một người đã tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình hành hung của ông ta.
Cô đã tận mắt nhìn thấy thứ mà ông ta dùng không phải một chiếc gậy gỗ bình thường, thậm chí còn không phải quải trượng gỗ bình thường. Cô đã tận mắt nhìn thấy động tác đánh đập của ông ta, nhìn thấy ông ta rút thanh kiếm mảnh ra, dùng vũ khí đặc biệt này để giết người.
Một người tận mắt nhìn thấy tất cả những chuyện này như vậy, làm sao có thể bỏ qua những dấu vết mà hung thủ đã để lại trên thi thể nạn nhân này như thông tin bình thường được?
Cô đã nhìn thấy hết, cũng đã ghi lại vào trong sổ bằng ký hiệu mà mình có thể dễ dàng phân biệt được.
Dịch Gia Di biến bản thân thành một cái kính lúp quay chậm, thả chậm vô hạn toàn bộ động tác của hung thủ, cũng phóng to vô hạn toàn bộ mọi thứ về hung thủ.
Trong tay cầm mấy bản báo cáo mới mà Hứa Quân Hào làm cho cô, Dịch Gia Di vẫn ngồi vững vàng trên ghế ở văn phòng của anh ta.
Khi cô sắp xếp văn kiện, đặc biệt đặt một bản trong đó lên trên cùng, sau khi đọc lại phần văn kiện này một lần nữa, cô chỉ cho Hứa Quân Hào nhìn.
“Sir Hứa, anh nhìn sơ đồ vết bầm trên cổ và vai thi thể này xem.” Dịch Gia Di chỉ vào hình phác họa mà trợ lý pháp y đã vẽ.
“Hửm?” Hứa Quân Hào thò đầu tới nhìn hình, nhướng mày khó hiểu.