Chương 735: Kính lúp Dịch Gia Di 1
Chú Nghiệp, hung khí của ông đã bại lộ rồi.
Cô nhẹ nhàng nuốt nước trà, cảm giác được sự ấm áp chảy qua trong cơ thể, trong miệng và giữa mũi toàn là hương trà, chỉ cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm, thể xác và tinh thần đều thả lỏng.
“Cảm giác thế nào? Trà của tôi cũng không tồi đúng không?” Hứa Quân Hào nhướng mày với vẻ đắc ý.
“Rất thơm, cảm ơn sir Hứa.” Dịch Gia Di đặt cốc trà xuống, lại xin một cốc trà nóng nữa, uống liên tiếp ba cốc mới giãn đôi mày, thở ra một hơi thật dài.
“Thích là được.” Hứa Quân Hào nhìn thấy cả người cô giải phóng ra khỏi trạng thái căng thẳng và nghiến răng nghiến lợi kia, mới nhếch khóe môi cười phát ra từ tận đáy lòng.
Anh ta nhận lấy sổ ghi chép mà trợ lý đưa qua, nhìn vài lượt rồi gõ tành tạch lên bàn phím máy tính.
Sau vài phút, máy in bên tay phải Dịch Gia Di đã phát ra tiếng làm việc.
“Trong văn kiện này ghi lại toàn bộ vết thương trên người nạn nhân Vương Tân Thu, bao gồm cả vết thương chí mạng trên cổ.” Hứa Quân Hào chỉ vào văn kiện được máy in nhả ra, giới thiệu: “Thông tin về kích cỡ của các vết thương khác nhau cũng đã được liệt kê bên trong cả.”
Dịch Gia Di duỗi dài cánh tay nhận lấy ba phần văn kiện như nhau, chia ra đưa cho Hứa Quân Hào và trợ lý pháp y mỗi người một bản, sau đó cúi đầu nghiêm túc đọc.
Sau vài phút, cô nhíu mày, với lấy cái bút ký tên màu đỏ trên bàn của Hứa Quân Hào, khoanh tròn lên con số đường kính cây gậy mà Hứa Quân Hào đã tính ra phía sau vết thương bằng gậy, lại khoanh tròn lên con số độ rộng thanh kiếm mảnh được tính ra căn cứ theo tình hình vết thương chí mạng ở bên dưới.
Nhìn chằm chằm vào hai con số này một lúc, cô ngẩng đầu, chỉ hai con số này cho Hứa Quân Hào nhìn.
“?” Hứa Quân Hào nhìn hai con số được mình tính ra này, nhướng mày nhìn qua, ý hỏi cô.
“Đường kính thân gậy lớn hơn độ rộng của thanh kiếm mảnh, hơn nữa xét từ kích thước này, cây quải trượng này thô hơn quải trượng bình thường một chút, hơn nữa độ dày của nó rộng hơn thanh kiếm mảnh chia cho hai, độ dày này làm vỏ kiếm cũng vừa vặn.”
“Ý của cô là…” Hứa Quân Hào nhíu mày, đôi mắt cũng híp lại.
“Sir Hứa, anh cảm thấy cây gậy và thanh kiếm mảnh này, cái nào dài hơn? Hoặc là với số liệu và thông tin hiện có, có thể đoán ra độ dài của chúng được không?” Dịch Gia Di hỏi.
Hứa Quân Hào lắc đầu, muốn tính ra độ dài của cây gậy, đầu tiên phải biết chiều cao chính xác của hung thủ, muốn biết độ dài của thanh kiếm mảnh cũng thiếu mất điều kiện cần thiết như vậy.
“Nhưng nhất định đều sẽ rất dài, khả năng cây gậy dài hơn thanh kiếm mảnh một chút là rất lớn.” Hứa Quân Hào nhớ lại, sau đó gật đầu bảo: “Xét từ quỹ tích vết cắt của miệng vết thương có kích cỡ thay đổi khá lớn, thanh kiếm mảnh này phải rất dài mới có thể chỉ cắt một đường đã kéo ra độ chênh lệch rộng như vậy.”
Hứa Quân Hào vừa nói vừa kéo ngăn kéo của mình ra, móc một con dao phẫu thuật mảnh dài và một con dao phẫu thuật ngắn, lại lấy một cục tẩy ra, sau đó dùng hai con dao lần lượt cắt lên cục tẩy, tiếp đó chỉ cho Dịch Gia Di nhìn: “Cô xem, vũ khí dài cứa trên cục tẩy lâu hơn, khi người đang dùng sức cũng sẽ khiến vũ khí cắt càng sâu hơn.
Còn nữa, cô thử tưởng tượng mà xem, nếu hai con dao phẫu thuật này là kiếm hai lưỡi, khi nó cứa vào bên trong, chỉ cần kiếm cứa vào đủ sâu khiến cho lưỡi kiếm hoàn toàn chìm vào trong da thịt, vậy lưỡi dao bên ngoài cũng sẽ để lại vết cắt trên da thịt.
Những dấu tích mà hung khí để lại trong da thịt nạn nhân đều có thể giúp chúng tôi đưa ra phán đoán.
Cây gậy gỗ đó rất dài và thanh kiếm mảnh kia cũng rất dài.”
“Vậy suy đoán của tôi sẽ trở nên rất có khả năng.” Dịch Gia Di ngồi thẳng người, cũng vô thức rướn người tới, đề cao giọng: “Trước đó tôi có xem một bộ phim, đã từng thấy qua loại vũ khí đặc biệt này. Chính là kiểu vũ khí trường côn vừa vặn vừa rút, bên trong còn giấu một thanh trường thương kim loại dài mảnh nữa.
Cho nên vũ khí mà hung thủ sử dụng liệu có khả năng là một cây quải trượng có càn khôn bên trong không?”
“Ý cô là bên trong quải trượng cắm một thanh kiếm mảnh?” Hứa Quân Hào hơi nghiêng đầu, im lặng một lúc, sau đó gật đầu nói: “Cũng không phải không có khả năng, rất nhiều người lăn lộn giang hồ đều sẽ cất giấu một vài kỳ binh dị bảo. Ví dụ như bày bảo kiếm, đao võ sĩ ở những chỗ bắt mắt nhất trong nhà để thưởng thức, hoặc là giấu bảo đao dưới gối đầu, dưới gầm giường… Một đại lão có thân phận và có địa vị, quải trượng mang theo bên người lại chính là vũ khí thuận tay nhất của ông ta hình như cũng rất hợp lý.”
Hứa Quân Hào nói xong, đột nhiên lại cười.