Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 734 - Chương 734 - Không Cam Lòng 4

Chương 734 - Không cam lòng 4
Chương 734 - Không cam lòng 4

Chương 734: Không cam lòng 4

Vương Tân Thu giãn đôi mày, khóe miệng trở về vị trí cũ, vẻ mặt dần bình tĩnh, cuối cùng hóa thành một vũng nước tù không còn gợn sóng.

Trong nháy mắt đối diện với chú Nghiệp đó, anh ta cắn chặt răng, đột nhiên đôi mày nhíu chặt, vẻ mặt cuối cùng hiện ra trên mặt chính là hận thù.

Dịch Gia Di nhìn thấy rõ mỗi một biểu cảm cực nhỏ của Vương Tân Thu, lòng đồng cảm sâu sắc khiến cô giống như nghe được tiếng hét giận dữ và bi thương trong lồng ngực anh ta, cô cũng cảm giác được sự thù hận này.

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, Dịch Gia Di cắn môi dưới, im lặng nghe tiếng dao phẫu thuật trong tay pháp y và khay va chạm vào nhau, nghe tiếng dao cắt vào thi thể, nghe tiếng Hứa Quân Hào quay lại cúi đầu dặn dò trợ lý…

Bàn tay cầm sổ và bút máy của cô hơi dùng sức, gân xanh trên mu bàn tay tú lệ lồi lên.

Mình nhất định có thể bắt được chú Nghiệp!

Sẽ không để ông ta thoát khỏi tay của tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức hoặc CID.

Cũng có cách dưới tình hình không ngăn cản tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức mà vẫn có thể tiếp tục điều tra vụ án này.

Cô hít một hơi thật sâu, nhanh chóng suy nghĩ.

Làm thế nào để khiến tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức chấp nhận cô và tổ B đây?

Làm thế nào có được sự chấp nhận và phối hợp của tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức, làm thế nào bắt được chú Nghiệp, đồng thời giúp tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức triệt sạch hang ổ này, khiến cho toàn bộ tay “buôn bán ma túy” sa lưới?

Nếu bọn họ đoán không lầm thì muộn nhất là ngày mai tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức sẽ tới cửa.

Cô nhất định phải nghĩ ra cách trước khi đến thời điểm đó.

Tim đập tăng tốc vì lo nghĩ và áp lực, khi lại mở mắt ra, trong mắt Dịch Gia Di tràn đầy vẻ kiên định.

Hứa Quân Hào đang duỗi thẳng lưng, xoay cổ xoay bả vai, giúp cơ bắp thả lỏng, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Dịch Gia Di, anh ta mở miệng hỏi: “Vẫn ổn chứ?”

Dịch Gia Di gật đầu, hít một hơi thật sâu, rồi lại nhìn về phía thi thể, cũng lại bị kéo vào dòng chảy hình ảnh.

Cô cưỡng ép mình đọc lại toàn bộ hình ảnh hiện ra trong dòng chảy hình ảnh trước khi Vương Tân Thu chết một lần nữa, không bỏ qua bất cứ một chi tiết nào.

Cô mở to mắt, vào thời khắc mấu chốt còn nín thở, trái tim lại đập nhanh vì cảm xúc dao động khi hung thủ ra tay… hết lần này đến lần khác.

Dịch Gia Di sẽ không buông tay, thẳng đến một khắc hung thủ vào tù mới thôi.

Khi quá trình giải phẫu của Hứa Quân Hào kết thúc đã là hơn một tiếng sau, Dịch Gia Di cũng đứng ở đó hơn một tiếng.

Một người đã quen với việc đứng quanh giường giải phẫu mấy tiếng liền như anh ta cũng cảm thấy mệt, quay đầu nhìn về phía Dịch Gia Di, nữ cảnh sát trẻ tuổi vẫn đang ôm quyển sổ không ngừng làm ghi chép.

Sau khi cất dao, anh ta dặn dò trợ lý phụ trách khâu bụng, sau đó gỡ găng tay đi đến bên cạnh Dịch Gia Di, dùng vai huých lên vai cô, khi cô ngẩng mặt lên với vẻ nghi ngờ, anh ta thấp giọng nói: “Đi nào, tới văn phòng của tôi ngồi, nghỉ ngơi một chút, uống ít trà rồi nói về thu hoạch mới.”

“OK, sir.” Dịch Gia Di gật đầu, hít một hơi thật sâu, gấp sổ và đóng nắp bút lại, đi theo phía sau Hứa Quân Hào ra khỏi phòng giải phẫu.

Một trợ lý khác phụ trách làm ghi chép cũng đi ra ngoài theo, một đường tiến vào văn phòng của Hứa Quân Hào.

Sir Hứa gỡ mũ và khẩu trang, kéo dây buộc tóc xuống, để mái tóc dài được thả lỏng.

Mái tóc dài vừa tản ra đã hơi rũ bên gò má, Hứa Quân Hào duỗi thắt lưng một cái mới ngồi ra phía sau bàn làm việc của mình.

Vớ lấy khay trà và phích nước nóng trên bàn, anh ta đo nhiệt độ nước, chọn trà, tráng qua trà, động tác liền một mạch.

Sau khi rót xong nước trà lần một, anh ta ngửi lá trà đã tráng qua bằng nước nóng, thở dài một tiếng với vẻ hài lòng rồi mới lại đổ nước, ngâm một chút. Sau vài giây hương trà phả vào mặt, anh ta mới cầm tách trà có nắp tới, châm trà cho Dịch Gia Di và trợ lý với thủ pháp rất thành thạo.

“Cội nguồn của chơi trà là tách trà có nắp, ấm tử sa, bộ tám món gì đó đều không bằng tách trà có nắp, dùng vừa thoải mái vừa thú vị.” Hứa Quân Hào rót trà ngon cho hai người rồi đặt tách trà xuống, duỗi ngón tay thon dài rất biết giải phẫu thi thể tới ra hiệu cho hai người có thể thưởng trà.

Dịch Gia Di cầm cốc trà nhỏ, ngửi nhẹ hương trà đã cảm thấy cảm giác buồn bực trong lồng ngực tản đi hơn phân nửa. Cô cúi đầu uống chậm, mùi hương nhẹ của trà xanh tràn ngập trong khoang miệng, khí nóng xộc vào mũi.

Bình Luận (0)
Comment