Chương 733: Không cam lòng 3
Dịch Gia Di khoanh tay đứng bên cạnh giường giải phẫu, siết chặt vạt áo, khi pháp y Hứa Quân Hào vòng đến bên này đánh dấu vết ứ do dây thừng trên người thi thể, cô lùi lại một bước, ánh mắt lại rời khỏi người thi thể.
Chìm đắm trong dòng chảy hình ảnh, Dịch Gia Di mượn đôi mắt của nạn nhân nhiều lần quan sát hung thủ.
Người đàn ông không hề cao lớn ở trước mắt này sở hữu một đôi mắt giống như rắn độc, ngay khi ông ta nhìn qua, cô chỉ cảm thấy lạnh lẽo như bị rắn cắn vậy.
Khi ông ta đánh đập nạn nhân và giết chết nạn nhân, trên mặt không hề có vẻ đấu tranh, cũng không hề sợ hãi.
Loại chuyện giết người này đối với ông ta mà nói chỉ là làm một chuyện bình thường nhất và đơn giản nhất để đạt đến một mục đích nào đó của mình.
Một người như vậy, chỉ cần có người chặn đường của ông ta thì ông ta vẫn sẽ tiếp tục giết.
Nhưng chú Nghiệp có diện mạo bình thường này chống quải trượng đi trên phố, những người khác sẽ chỉ cảm thấy ông ta là một ông cụ vô hại.
Tướng mạo của ông ta cũng không đặc biệt hung ác, lúc mỉm cười cũng không có khí chất của vương giả gì cả, ông ta quá dễ hòa lẫn vào trong đám đông.
Trừ phi là người nội bộ biết thân phận của ông ta, bằng không cho dù cảnh sát có gặp được ông ta cũng không thể biết được thân phận đặc biệt của ông ta đi?
Đây chính là lý do tại sao tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức vẫn luôn điều tra, vẫn luôn chờ đợi sao? Bọn họ muốn mò thật rõ ràng thân phận chính xác của mỗi một người trong tổ chức này, tìm được mỗi một nhân vật nòng cốt rồi mới ra tay sao?
Vì vậy mới kiên nhẫn, vẫn luôn điều tra đến hơn nửa năm…
Ngũ quan xinh đẹp và dịu dàng vốn có của Dịch Gia Di lại vì vẻ mặt nghiêm túc của cô mà trở nên lạnh lùng, cô cắn chặt răng, cảm giác không cam tâm trở nên càng mãnh liệt hơn.
Đối với việc tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức có cân nhắc riêng của mình vì thế sẽ không cho phép tổ trọng án B gia nhập vào vụ án này, Dịch Gia Di có thể hiểu nhưng lại không có cách nào chấp nhận.
Tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức không biết đại ca của tổ chức này là chú Nghiệp nhưng cô thì biết.
Tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức chưa từng gặp chú Nghiệp còn cô đã từng gặp rồi.
Cô đã nhìn thấy hung thủ, cũng chính là người cuối cùng “có giao lưu” với nạn nhân khi còn sống.
Đối với những người khác mà nói, có lẽ nạn nhân Vương Tân Thu chỉ là một người chỉ điểm không đủ cẩn thận, là một ai đó chết thảm dưới tay đại lão của tổ chức “buôn bán ma túy.”
Nhưng đối với Dịch Gia Di mà nói cũng không chỉ có vậy, cô đã nhìn thấy bộ dáng khi còn sống của anh ta trong dòng chảy hình ảnh.
Nhìn thấy anh ta cầu xin tha thứ, nhìn thấy khi anh ta bị đánh tuy rằng miệng kêu ồn ào nhưng đôi mắt lại trong veo. Anh ta biết mình sắp chết nhưng vẫn mạnh mẽ áp chế nỗi sợ, siết chặt cái cúc giấu “ma túy đá” bên trong đó.
Anh ta đang nghĩ sau khi mình chết sẽ truyền đạt một vài tin tức với cảnh sát có qua lại với mình.
Có lẽ, Vương Tân Thu đã từng đề cập với viên cảnh sát kia về chú Nghiệp, bây giờ anh ta lấy được “ma túy đá” có lẽ sẽ có bằng chứng chỉ điểm chú Nghiệp.
Cái cúc đó đối với anh ta mà nói quan trọng biết bao nhiêu, bên trong chứa đựng bằng chứng, có lẽ đó chính là viên gạch đập cửa thông đến cuộc sống mới của anh ta, có lẽ trước khi chết anh ta vẫn còn đang mặc sức tưởng tượng, nếu có thể may may sống sót, anh ta có thể có được tương lai tốt đẹp hơn.
Có lẽ anh ta không cần phải lang thang đầu đường xó chợ nữa, có thể có một công việc ổn định tuy vất vả nhưng thỏa đáng. Cũng có khả năng sẽ được phía cảnh sát trả cho tiền thưởng người chỉ điểm mà họ đã hứa hẹn từ sớm, nói không chừng, anh ta có thể cầm được khoản tiền đó đi làm ăn nhỏ, từ đó đi lên con đường đàng hoàng.
Giống như căn phòng được anh ta cẩn thận dọn dẹp đó, anh ta cũng đang cố gắng sắp xếp lại cuộc đời mình.
Nhưng ngay khi chú Nghiệp rút thanh kiếm mảnh ra khỏi quải trượng đầu rồng, ánh sáng trong mắt Vương Tân Thu đã dần ảm đạm.
May mắn tan biến, hy vọng cũng lụi tàn.
Đến khi đó, Vương Tân Thu vẫn luôn xin tha lại ngậm miệng lại.
Ngay khi thuộc hạ của chú Nghiệp túm tóc anh ta, ép anh ta phải ngẩng đầu lên, gương mặt cũng được tính là nổi bật của anh ta cũng không còn khóc lóc đến vặn vẹo vì xin tha nữa.