Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 732 - Chương 732 - Không Cam Lòng 2

Chương 732 - Không cam lòng 2
Chương 732 - Không cam lòng 2

Chương 732: Không cam lòng 2

Dịch Gia Di nghĩ ngợi rồi gật đầu bảo: “Anh Gia Minh vô cùng giỏi! Tôi sẽ tới bên bộ phận pháp y tìm hiểu tình hình này một chút.”

“A, ha ha, được, vất vả cho chị Thập Nhất rồi, khà khà.” Lưu Gia Minh đột nhiên được khen ngợi, xấu hổ xoa đầu, gật đầu với Wagner và Phương Trấn Nhạc rồi định ra cửa đi chấp hành nhiệm vụ mà Dịch Gia Di vừa mới dặn dò.

Phương Trấn Nhạc lại theo Lưu Gia Minh đi ra ngoài, mở miệng hỏi: “Tên lưu manh bị thương ở hai vai đó tên là gì?”

“Anh Nhạc.” Lưu Gia Minh sững sờ, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Dịch Gia Di theo bản năng. Dịch Gia Di gật đầu, anh ta mới đáp: “Hướng Tiểu Vinh, mọi người thường gọi anh ta là anh Tiểu Vinh.”

“Tôi biết, anh ta là một trong những người chỉ điểm cua tôi, trước đây còn cho anh ta rất nhiều phí sinh hoạt để nuôi. Nếu các anh không ngại, phía bên anh ta cứ để tôi xử lý cho.” Phương Trấn Nhạc quay đầu nhìn về phía Wagner, hỏi một cách lễ phép.

Anh làm tổ trưởng tổ trọng án Tây Cửu Long nhiều năm như vậy rồi, danh hiệu ông thần tài này cũng không phải gọi uổng phí, phần lớn lưu manh lăn lộn trên phố và một vài người công tác liên ngành đều từng nhận tiền của anh, lúc này anh ra ngoài hỏi thăm, ngược lại hữu dụng hơn gọi mấy người này vào cục cảnh sát.

Sau khi vào cục cảnh sát, dưới ánh mắt của bao nhiêu người cũng không dám nói ra gì cả, lén lút lấy tiền của anh, thường cũng coi như bí mật lén lút nói cho anh.

Tuy lồng ngực Wagner căng lên như dây đàn, cảm giác được áp lực không thể so được với Phương Trấn Nhạc, nhưng vẫn gật đầu vì chuyện công quan trọng hơn: “Làm phiền cậu.”

Phương Trấn Nhạc nhìn thẳng vào ánh mắt của anh ta, cảm giác được sự ngay thẳng và đơn thuần, không có thâm ý gì khác của đối phương mới lại duỗi tay về phía anh ta, dùng sức bắt sau đó mới quay người rời đi.

Dịch Gia Di thấy anh Nhạc đi, vội chào hỏi Wagner nói mình phải tới bộ phận pháp y tìm hiểu tình hình, sau đó bước nhanh đuổi theo Phương Trấn Nhạc, cùng nhau một đường rời đi.

Wagner nhìn bóng lưng của hai người mà im lặng một lúc, đột nhiên ngẩng đầu nhấc chân vòng ra khỏi hành lang, quành vào thang gác, thuận theo cầu thang đi lên, thẳng tới văn phòng của cảnh ti Hoàng.

Khi gõ cửa văn phòng của cảnh ti Hoàng, trong đầu Wagner nghĩ đến một câu.

Có người hợp tác là một cộng một bằng hai, một vài người khác lại có thể làm đến một cộng một lớn hơn hai.

Dịch Gia Di bước nhanh đuổi theo, người đi đằng trước dường như nghe được tiếng bước chân của cô, vốn tốc độ bước siêu nhanh lại giảm chậm, tuy anh không quay đầu lại nhưng Dịch Gia Di biết anh đang đợi mình.

Khóe môi cô lặng lẽ nhếch lên, bước một bước đến bên cạnh anh, sau khi sóng vai lại ngẩng đầu cười bảo: “Anh Nhạc, tối nay cùng đến Dịch Ký đi, sắp hết mùa cua rồi, hôm qua tôi ăn một con cua đực, thịt vô cùng béo, ăn cứ phải gọi là rất đã, hơn nữa dầu cua vào đông ăn rất ngon, có thể tới nếm thử.”

“Không phải anh cả cô nói hôm nay bắt đầu trang trí quán, năm ngày sau sẽ không mở tiệm sao?” Phương Trấn Nhạc nghiêng đầu đối diện tầm nhìn với cô, nghĩ đến người này chỉ mơ mơ màng màng muốn mời anh tới Dịch Ký ăn cơm, lại ngay cả thời gian mà Dịch Gia Đống sắp xếp cũng quên mất, ánh sáng chứa trong đôi mắt cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn.

Vào đông, củ cải đỏ ruột.

“Ồ, đúng ha, nhưng cũng không sao, dù sao chúng tôi cũng phải ăn cơm mà, kêu anh cả tôi ưu ái cho anh đi.”

“Được, vậy cô phải đúng giờ tan làm mới có thể đi chung.”

Dịch Gia Di nhìn đồng hồ, đã gần đến giờ tan làm rồi, cô gãi đầu: “Tôi vẫn phải tới phòng giải phẫu pháp y ngồi một lúc, có khả năng…”

Phương Trấn Nhạc khẽ cười một tiếng, giơ tay vừa vòng qua ót cô đã rời đi ngay, ngắt lời cô.

Dịch Gia Di ngẩng mặt lên nhìn anh.

“Không sao, cô đi làm việc đi, tôi ra ngoài đi gặp mấy người chỉ điểm, tối nay chắc hẳn sẽ dẫn người chỉ điểm đến sạp hàng ven đường ăn qua loa. Ngày mai đi, tối ngày mai lại đi tìm anh Nhạc cô đòi ưu tiên sau.” Anh vừa cười vừa an ủi, ngẩng đầu thấy đã đến ngã rẽ hành lang, nhướng đôi mày kiếm với cô một cái rồi quay người ra khỏi cục cảnh sát một cách tiêu sái.

Dịch Gia Di đứng ở đầu cầu thang đưa mắt nhìn theo anh Nhạc rời đi, nụ cười cố tình giương lên khi nói chuyện với anh cũng dần bị kéo phẳng.

Vốn dĩ khoảng thời gian này anh Nhạc đều đang sàng lọc hồ sơ lý lịch, chọn đội cho mình, là thời gian hiếm có được nghỉ ngơi, nhưng cứ cố tình cô không bớt lo như vậy, gặp phải vụ án còn cần anh giúp đỡ bôn ba.

“Cảm ơn anh Nhạc.” Nhìn bóng lưng của anh, cô lặng lẽ nói xong, sau đó mới quay người vòng về phía phòng giải phẫu.

Bình Luận (0)
Comment