Chương 744: Vương Đình và A Hương 5
“Đều là nói sau, để sau này hãy nói đi. Thịt xông khói này muối rất mặn, trước khi hấp nhớ ngâm nhiều nước.” Thím Nghiệp vừa cười vừa vỗ lên bả vai Vương Đình rồi quay người về thang máy.
Vương Đình xách thịt xông khói quay người đi, anh ta biết tặng thịt chẳng qua chỉ là thuận tiện, tất cả đều là chú Nghiệp đang thử anh ta mà thôi.
“Chuyện gì vậy anh Đình?” Tên lưu manh mặt đen vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bọn họ từ cửa xe, thấy Vương Đình nghiêm túc vòng về mới nhíu mày hỏi.
“Không có gì.” Vương Đình đưa thịt xông khói cho anh ta, kéo cửa xe rồi ngồi vào ghế lái.
Cho dù hiện giờ đã có rất nhiều người bằng lòng lái xe cho anh ta nhưng Vương Đình vẫn kiên trì tự mình cầm vô lăng, không chỉ để nắm chắc toàn bộ quyền chủ động trong tay mình mà càng là vì… trừ bản thân mình ra, anh ta chẳng tin một ai hết.
…
Sau khi bữa ăn đêm kết thúc, Dịch Gia Di lại gọi bốn phần gà rán kiểu Đài Loan mang về.
Móc hộp giấy mang về lên ghi đông của xe đạp, cô khi thì đạp đi, khi thì dắt đi, lúc băng qua Vượng Giác, cô có thể thả chậm tốc độ.
Sự phồn hoa của Hương Giang những năm chín mươi và những người Hương Giang trên mặt tràn ngập sự nhiệt tình đối với cuộc sống đó khiến cô chìm đắm trong khí tức khói lửa chân thực. Người đang trong quá trình điều tra phá án quá khao khát loại sinh khí này.
Những tòa nhà cao tầng sáng sủa đó và những cây đèn, bảng hiệu phồn hoa kia, những trai xinh gái đẹp đeo kính viền vàng, mặc hàng hiệu, trang điểm tinh tế, đều khiến cô tạm thời quên mất những tối tăm và dơ bẩn giấu bên dưới sự hào nhoáng.
Vừa đi vừa quan sát xung quanh… Vị trí đó sau mười năm sẽ xây Lãng Hào Phường, minh tinh nước Mỹ - Johnny Depp đã từng vào ở. Bây giờ nó vẫn còn bị một tòa nhà bình thường chiếm giữ. Những người đi đường vội vàng băng qua kia nhất định sẽ không ngờ tương lai nó sẽ phồn hoa cỡ nào, càng không có khả năng nghĩ đến Johnny Depp bây giờ vẫn còn trẻ tuổi, đẹp trai sau mấy chục năm sẽ bị cuốn và trong vụ kiện tụng ly hôn giống như một vở hài kịch như vậy…
Đứng ở tương lai nhìn về quá khứ có phải hay không tất cả đều sẽ trở nên nhẹ bẫng?
Đáng tiếc đứng ở hiện tại nghĩ đến tương lai, con người sẽ không cảm thấy nhẹ nhàng như vậy.
Đặc biệt là làm cảnh sát, quá trình điều tra vụ án sẽ luôn đè ép người đến mức không thể thở được, vừa nghĩ đến vụ án có khả năng không thể phá được, khiến cho tên khốn giết người kia tiêu dao tại ngoại là càng thêm nghiêm trọng.
Dịch Gia Di ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, khi dừng chân nhìn xung quanh, suy nghĩ lại bay xa.
Rời khỏi Vượng Giác và lại gần Thâm Thủy Phụ, lưu lượng người trên phố không thấy giảm nhưng mức độ phồn hoa lại thấp hơn rất nhiều.
Khi về nhà, Dịch Gia Di tưởng mọi người chắc chắn đã ngủ từ sớm, cô xách gà rán kiểu Đài Loan mang về rón rén nhẹ nhàng đi vào nhà, đang thay dép thì tách một tiếng, cái đèn bàn nhỏ trên bàn ăn bị bật sáng.
Lúc này, Dịch Gia Di mới phát hiện ra anh cả Dịch Gia Đống đang nhoài người trên bàn ăn ngủ gật.
“Anh cả, sao anh vẫn chưa ngủ?” Cô ngẩng đầu nhìn giờ, đã hơn mười một giờ đêm rồi.
“Hiếm khi trang trí cửa tiệm mà, sáng mai không cần mở tiệm, nhàn hơn rất nhiều, cũng không cần ngủ sớm.” Dịch Gia Đống dụi mắt, trong lúc đứng dậy duỗi thắt lưng lại hỏi cô: “Em có đói không? Có muốn ăn bữa khuya không?”
“Trên đường về em đã tự kiếm cái ăn rồi, anh muốn ăn gà rán không?” Dịch Gia Di nhỏ giọng hỏi, giơ hộp giấy trong tay.
“Anh cũng không đói.” Dịch Gia Đống nhận gà rán kiểu Đài Loan, đưa cốc giữ nhiệt trên bàn cho Dịch Gia Di.
Nhìn cô mở nắp uống một hớp, anh ta mới hài lòng quay người cất hộp gà rán vào tủ lạnh.
Dịch Gia Di treo áo gió xong, đang định vào nhà vệ sinh tắm thì Dịch Gia Đống lại quan tâm bảo: “Gia Di, đừng liều mạng quá.”
Anh ta lại gần bức tường ở cửa phòng vệ sinh, cúi đầu quan sát cẩn thận gương mặt của cô, giống như đang xem có phải em gái đã gầy đi rồi không.
“Bây giờ trong nhà đã có tiệm của mình, sau này kiếm được tiền rồi, không cần trả tiền thuê nữa, mỗi tháng đều có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền. Lợi nhuận ở Dịch Ký thật ra đang tăng rất nhiều, rất nhanh có thể gom đủ tiền học phí cho các em và của hồi môn cho em…
Gia Di, sau này tiền lương mỗi tháng của em đều giữ lại cho mình cả đi. Anh mở một tài khoản cho em, lợi nhuận của Dịch Ký cũng sẽ gom một ít cho em vào mỗi tháng, bốn, năm năm là có thể tích được rất nhiều tiền rồi.”