Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 743 - Chương 743 - Vương Đình Và A Hương 4

Chương 743 - Vương Đình và A Hương 4
Chương 743 - Vương Đình và A Hương 4

Chương 743: Vương Đình và A Hương 4

“Cô ấy nào hiểu cái này.” Xà Vương Cao cười ha ha, lại hỏi: “Có cách gì dạy dỗ không? Chú Nghiệp thích người thế nào? Ngoan một chút, hay là hoang dã một chút? Khà khà…”

“Chú Nghiệp thích người đẹp, ngực nở mông cong, chân dài cơ. A Hương cũng không tồi, ha ha ha.” Một người khác mặc áo khoác da màu đen cũng gia nhập vào.

“Ai lại không thích chứ, ha ha.” Người mặc hoodie màu đỏ nói rồi giơ bàn tay tới vỗ một cái lên mông A Hương, A Hương cúi đầu rụt cổ, không dám nhúc nhích.

“Ôi, nghe nói chú Nghiệp già rồi, thật sự không được, ông ấy sẽ dùng trượng đầu rồng đánh cô đấy, cô có sợ không?” Tên lưu manh cao to, có gương mặt đen đứng trong góc vẫn luôn im lặng, đột nhiên dí mặt lại gần A Hương, cố tình ngửi tai của cô gái, lại cười khà khà nói: “Chẳng trách lại tên là A Hương, quả nhiên rất thơm.”

“Đừng nói lung tung!” Vương Đình nhíu mày, quay đầu quát tên lưu mặt mặt đen dừng lại.

“Sự thật mà, chú Nghiệp già rồi, ông ấy không có con cái, tương lai còn không phải anh Đình làm chủ hay sao? Sợ cái gì chứ?” Tên lưu manh cao lớn mặt đen duỗi thắt lưng với vẻ mặt không hề để ý, thấy Xà Vương Cao đang quay đầu quan sát mình, vẻ mặt lập tức sa sầm, trừng mắt nhìn lại với vẻ dữ tợn.

Xà Vương Cao vội cười thu lại tầm mắt.

“Nhưng bây giờ A Hương cô không đồng ý, sớm muộn gì cũng sẽ đồng ý cả thôi, lọt vào mắt chú Nghiệp rồi còn muốn từ chối? Cái chiêu lạt mềm buộc chặt này, hừ, thấy tốt thì thu đi.” Khi bước ra khỏi thang máy, tên lưu manh mặt đen khoác cánh tay lên vai A Hương, nghiêm mặt nói.

“Đúng đó, chấp nhận sớm một chút, cho dù chú Nghiệp có chơi kỳ quái thế nào thì cô cũng chỉ chịu khổ một chút thôi, nhịn một cái là qua ngay ấy mà. Sau này có thể không lo ăn mặc nữa, nghĩ thoáng một chút, không có gì đâu.” Tên lưu manh áo đỏ hất cánh tay của tên lưu manh mặt đen ra, lại vừa cười vừa sáp lại gần A Hương: “Sau này chú Nghiệp chơi chán rồi, cô đi theo tôi nhá, tôi đảm bảo cô không cần làm ‘băng muội’ cho người già lắm tiền. A Liên đó ấy hả, đừng thấy bây giờ được chú Nghiệp giữ lại, nhưng chỉ là loại hàng bình thường mà thôi, qua hai ngày nữa chú Nghiệp chơi chán rồi sẽ đưa cô ta đến club đêm, tiêm cho cô ta hai mũi là nghiện ngay. Sau này cho đủ loại người trong club đêm chơi. Cả đời này không thể ra ngoài được nữa, cũng không nhìn thấy ánh sáng, cô thì không cần, cô chỉ cần gọi một tiếng Anh Kiệt, tôi sẽ bảo vệ cô.

(Chú thích: Băng muội để chỉ những cô gái cung cấp dịch vụ tình dục cho khách hàng, đồng thời còn cùng khách hàng hút thuốc phiện.)

Một nhóm người cà lơ phất phơ đi về phía xe của bọn họ, phòng thang máy bên trong đột nhiên phát ra một tiếng tinh, tuy chỉ có một tiếng nhưng Vương Đình lại sắc bén nghe được.

Anh ta lập tức sa sầm mặt mũi, trừng mắt nhìn những người khác.

Tuy rằng ba tên lưu manh còn lại cà lơ phất phơ nhưng thấy Vương Đình lạnh mặt cũng ngậm miệng lại hết.

Ngay sau đó, một bóng người cao gầy bước ra khỏi thang máy, ánh đèn gara hắt lên gương mặt người phụ nữ, tuy đã hơi có tuổi nhưng cũng là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, rất có nhan sắc.

“Thím Nghiệp.” Vương Đình lập tức vòng về chỗ thang máy, đi về phía của vợ chú Nghiệp với vẻ cung kính.

“Người giúp việc trong nhà làm thịt xông khói, chú Nghiệp kêu cậu lấy về mà hấp, vừa vặn hợp với rượu.”

“Cảm ơn chú Nghiệp, cảm ơn thím Nghiệp.” Vương Đình nhận lấy thịt xông khói.

Thím Nghiệp nghiêng đầu quan sát Vương Đình vài cái rồi mới nói đến chuyện chính: “Cậu biết đấy, chú Nghiệp vừa giết người, chọc đến cảnh sát. Cậu thì không sợ, nhưng phụ nữ chúng tôi rất nhát gan. Chú Nghiệp của cậu đã lớn tuổi như vậy, không thể ngồi tù được, tuy tôi biết hơn nửa năm nay sẽ không xả ra chuyện nhưng lỡ như…”

“…” Đôi mắt vẫn luôn nhìn xuống của Vương Đình đột nhiên nâng lên, đối diện tầm mắt ngắn ngủi với thím Nghiệp, anh ta lập tức hiểu ngay: “Lỡ xảy ra chuyện tôi sẽ ngồi tù thay chú Nghiệp, sẽ không để chú Nghiệp chịu khổ.”

“Vẫn là cậu trung thành nhất.” Thím Nghiệp lập tức nở nụ cười, nhẹ nhàng kéo lấy tay Vương Đình, vỗ lên cánh tay anh ta rồi mới buông ra: “Chú Nghiệp của cậu không có con trai, cậu cũng theo ông ấy nhiều năm như vậy rồi, tình cảm của hai người không kém hơn cha con, tương lai đều là của cậu… cậu yên tâm.”

“Theo chú Nghiệp tóm lại sẽ có cuộc sống tốt. Chú Nghiệp cho tôi cái gì thì tôi nhận cái đó, chú Nghiệp không cho thì tôi cũng sẽ không hy vọng xa vời. Thím Nghiệp cứ yên tâm, tôi không phải loại người đó.” Vương Đình lùi lại một bước, giẫm xuống một bậc thềm, trông thấp hơn thím Nghiệp có xuất thân người mẫu một chút.

Bình Luận (0)
Comment