Chương 742: Vương Đình và A Hương 3
“Được, vậy hôm nay cứ như vậy trước đi, tôi không giữ mấy người các cậu lại ăn cơm được.” Chú Nghiệp ngả người ra sau.
Xà Vương Cao và Vương Đình lập tức hành lễ tạm biệt, không ai nói thêm một lời nào, chỉ để lại A Liên trong thư phòng hầu chú Nghiệp.
Khi A Hương bước ra khỏi thư phòng vẫn quay đầu liếc mắt nhìn A Liên lần cuối cùng. Cô gái phương Nam tới cùng mình lớn lên nhỏ xinh, đôi mắt rất to, cái miệng nho nhỏ, vẻ mặt hoảng hốt lại mừng rỡ.
Cô gái ngốc nghếch vừa sợ hãi vừa ngây thơ mang theo mong đợi trong lòng về cuộc sống mới sắp tới.
Thế giới phồn hoa chắc chắn rất đẹp, vinh hoa phú quý, áo quần là lượt, tất cả đều tản ra sức quyến rũ giống như rắn độc, đó là những thứ mà người nghèo có nghĩ nát cả óc cũng không thể ra được.
Đôi mắt của A Liên nhuộm ánh đèn neon của Hương Giang, khóe mắt chân mày giống như cũng có sắc xuân khác biệt.
Vội vàng nhìn thoáng qua, A Hương đã thu lại tầm mắt, nhanh chóng theo Vương Đình rời đi.
A Hương vốn tên là Trần Quốc Hương, tên thường gọi là Quốc Hương, người nhà đều gọi như thế. Nhưng sau khi đến Hương Giang, Xà Vương Cao nói Hương Giang không lưu hành gọi “Quốc gì đó” nên gọi cô ta là “A Hương”, lược bớt mất họ.
Từ trong chi tiết cực kỳ nhỏ này, cô ta phát hiện ra Xà Vương Cao không coi cô ta thành “con người”, đối với anh ta mà nói thì cô ta chỉ là một đồ vật.
Trước đây cha của A Hương là người trông rừng, sau này xảy ra chuyện trở thành người đàn ông cụt một tay. Người đàn ông cụt tay vẫn có thể làm việc, miễn cưỡng nuôi gia đình sống tạm, nhưng người già cụt một tay lại không thể nuôi nổi sáu đứa con. Cả đời cha sợ nhất là mắc nợ, nhưng thân là người tàn tật, không gánh nợ thì phải nhìn vợ và các con chết hết.
Sau này nợ nhiều quá cũng chỉ đành trốn nợ. Người cha già hết hy vọng dứt khoát dẫn cả gia đình trốn vào trong xe vận chuyển hàng, một đường từ phía bắc chạy đến Quảng Đông phía nam.
Đến nơi này, A Hương học tiếng Quảng Đông, cha cũng đã trốn thoát khỏi những người đòi nợ mãi mãi. Nhưng thoát khỏi món nợ trong quá khứ thì lại có khoản nợ bây giờ, khoản nợ trong tương lai. Người nghèo khổ không thích hợp đẻ quá nhiều, chung quy cũng khó mà nuôi sống hết được.
A Hương vì giảm nhẹ gánh nặng cho cha mẹ và cũng để không bị bán đi, từ nhỏ chỉ đành mỗi ngày ra ngoài nhặt đồ, đồ gỗ cũng được, cục than cũng được, thùng các tông hỏng cũng được, chỉ cần có thể mang về đều sẽ nhặt vào trong giỏ hết. Lớn hơn một chút, cô ta giúp hàng xóm làm việc đồng áng, làm việc nhà, kiếm tiền cũng được, ăn trực cũng được, tóm lại cũng vẫn sống được. Nhưng đã đến tuổi, ăn cũng nhiều mà tiền kiếm được lại không nhiều hơn. Trong nhà chỉ có nước gả cô ta đi. Cô ta không muốn gả đi nên cãi nhau to một trận với cha mẹ cô ta, trộm vượt sông đến Hương Giang kiếm tiền.
Vượt sông qua đây, chung quy cũng đã chịu rất nhiều khổ cực, ngược lại cô ta cũng không sợ chịu khổ, lao động có thể đổi lấy no bụng, đây là chuyện rất có lý, cho nên cô ta mặc bộ đồ ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt, cũng không cảm thấy khó chịu, trong lòng chỉ tràn đầy hy vọng.
Nhưng đến Hương Giang, nhìn thấy sự phồn hoa và ánh đèn neon mà mình chưa từng thấy bao giờ trong đời, cô ta lại chợt sợ hãi.
Cô gái nghèo chẳng có gì trong tay, dựa vào cái gì để hưởng thụ phú quý ngút trời như vậy? Không làm mà hưởng là chuyện nguy hiểm, đạo lý này khiến cô ta lúc nào cũng run sợ trong lòng.
Cho nên cho dù Xà Vương Cao đưa cho cô ta và A Liên quần áo, mời bọn họ đi tắm, dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ bọn họ, nói muốn đưa bọn họ đến cuộc sống tốt hơn thì cô ta vẫn chẳng tin, chỉ cảm thấy sợ.
Cô ta cũng không muốn hầu hạ người đàn ông già đó ngủ. Cô ta có thể làm việc khổ cực mà không ngại bẩn, nhưng không tin đạo lý “nằm một cái, ngủ một giấc là có thể đổi được cuộc sống tốt.”
A Hương đi theo Vương Đình, Xà Vương Cao và ba chàng trai hậu sinh đợi bên ngoài cửa cùng nhau đi thang máy xuống gara. Tuy rằng trong thang máy Vương Đình không nói chuyện, nhưng bốn người khác vẫn luôn cười đùa.
“Ôi, rất hiểu cách lạt mềm buộc chặt đấy, chú Nghiệp mời cô đến ở căn nhà ở Thâm Thủy Phụ của chú ấy, có phải rất vui không?” Tên lưu manh mặc áo hoodie màu đỏ vừa nhướng nhẹ mày quan sát A Hương, vừa mở miệng trêu chọc.
“…” A Hương cúi đầu, giống như không tiếp lời.