Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 741 - Chương 741 - Vương Đình Và A Hương 2

Chương 741 - Vương Đình và A Hương 2
Chương 741 - Vương Đình và A Hương 2

Chương 741: Vương Đình và A Hương 2

Chú Nghiệp cũng rót một cốc trà cho Vương Đình, nước trà tràn ngập tản ra ánh sáng màu vàng nhạt, ông ta ra hiệu cho Vương Đình uống trà với vẻ thân thiết: “Đại Hồng Bào tốt nhất đấy, nếm thử đi.”

Vương Đình còn định nói gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt của chú Nghiệp cũng biết chủ đề này đã kết thúc, chỉ đành phải thôi.

“Mấy người ngoài cửa là ai thế?” Chú Nghiệp nhìn anh ta uống trà, cuối cùng cũng mở miệng hỏi.

“Xà Vương Cao nghe nói Vương Tân Thu chết rồi, biết con đường tiêu thụ ở khu vực trường học phía đông đó sắp chỉnh đốn, cậu ta muốn xin một khu vực, lấy hàng của chú, kiếm thêm ít tiền. Cậu ta đưa hai cô gái tới đây nói là vừa mới từ bên đại lục qua, đều là xử nữ, vừa sạch sẽ vừa đơn thuần, rất đẹp, dáng người cũng tốt, muốn tặng cho chú.” Vương Đình móc một thỏi bạc trong túi đặt lên bàn: “Cho tôi một thỏi, nhờ tôi dẫn bọn họ qua đây.”

“Xà Vương Cao không có bản lĩnh gì, cũng chỉ quen biết vài người, biết lừa gái từ đại lục qua đây để kiếm tiền cho cậu ta. Hừ, dựa vào đàn bà cởi váy để nuôi sống. Loại người này đầu gối mềm, không đáng tin. Hợp tác với cậu ta cứ đợi toàn ổ bị diệt đi.”

Vương Đình gật đầu: “Vậy chúng ta đuổi bọn họ đi sao?”

“Có thể mò được đến chỗ cậu vậy chắc hẳn cũng phải có chút năng lực, cũng có ít nhân mạch. Thỏi bạc này cậu cứ nhận đi, mời bọn họ vào đây ngồi một lúc, chuyện của cậu ta cứ ém xuống trước, cũng đừng mở miệng từ chối ngay…. Đợi năm sau chúng ta bắt đầu tẩy trắng lại cho cậu ta hai con đường tiêu thụ, đẩy cậu ta lên trên. Cậu ta sống hay chết đều không liên lụy đến chúng ta.” Chú Nghiệp hất cằm: “Gọi bọn họ vào đây ngồi đi.”

“Đã rõ, chú Nghiệp.” Vương Đình đứng dậy, mở cửa mời Xà Vương Cao và đám phụ nữ của anh ta.

Ba người đi vào, Xà Vương Cao cũng không dám thật sự ngồi xuống, anh ta đẩy hai cô gái đến trước mặt, vừa cười vừa giới thiệu với chú Nghiệp. Chỉ nói để lại hai em gái xinh đẹp này chăm sóc ông ta, cũng không nhắc đến chuyện làm ăn, ngoài mặt cười hì hì, ngược lại rất biết làm người.

Chú Nghiệp ngẩng đầu liếc mắt nhìn hai cô gái đã biết ngay một người tự nguyện, một người khác tên A Hương cũng không bằng lòng cho lắm.

Nhưng sau khi quan sát hai người, ánh mắt lại càng nán lại trên người A Hương thêm một chút.

Cô gái lớn lớn rất xinh đẹp, hiếm thấy ngũ quan vô cùng lập thể, làn da trắng trẻo, khung xương nổi bật, dáng người mảnh khảnh cao gầy, giống người phương Bắc đại lục.

Tuy rằng ngũ quan mềm mại đáng yêu nhưng trong nét mặt lại lộ ra vẻ quật cường, bộ đồ mặc trên người cũng rộng thùng thình.

Đại khái là trước khi Xà Vương Cao dẫn bọn họ tới đây đã cho bọn họ tắm rửa, lại đổi quần áo với người khác vì thế cũng không vừa người chút nào.

“Bản thân bọn họ có bằng lòng không?” Vẻ mặt của chú Nghiệp rất hòa nhã, hoàn toàn không nhìn ra được là tay giết người hung ác.

“…” Hai cô gái cũng không hề trả lời, A Liên chỉ dám trộm nhìn chú Nghiệp, còn A Hương thậm chí còn không dám nhìn dù chỉ một cái.

“Hỏi các cô đấy!” Tuy ngoài mặt Xà Vương Cao đang cười, nhưng ánh mắt khi nhìn hai cô gái lại là trợn trừng.

“Bằng… bằng lòng.” A Liên nhướng mày, đôi mắt to nhìn thẳng về phía chú Nghiệp, lắp bắp đáp.

“Cô thì sao?” Chú Nghiệp lại nhìn về phía A Hương.

“…” Mắt A Hương đỏ hoe, cúi đầu càng sâu hơn.

Xà Vương Cao vừa định đấm A Hương một quyền để ép cô ta gật đầu thì chú Nghiệp giành trước nói: “Tôi chưa từng cưỡng ép người khác, nhưng một khi cô đồng ý thì phải vui vẻ hầu tôi, làm người phụ nữ của tôi. Đây là quy tắc, làm người thì phải trọng quy tắc.”

“Đúng, đúng.” Xà Vương Cao vội vàng hướng mặt về phía chú Nghiệp, trước đồng ý với ông ta.

“Vậy tối nay A Liên ở lại đây ăn cơm đi.” Chú Nghiệp thấy A Hương lộ ra vẻ mặt được thương mà sợ, lại cười ôn hòa, sau đó quay đầu nói với Vương Đình: “Cậu dẫn cô A Hương tới căn nhà ở Thâm Thủy Phụ của tôi, cho cô ấy tắm rửa, mua ít quần áo mới, sắp xếp cho tốt.”

Sau đó lại nhìn về phía A Hương, cười hỏi: “Ngày mai cùng tôi tới Vượng Giác ăn sáng, được không?”

A Hương cuối cùng cũng nâng mắt liếc về phía chú Nghiệp, thấy đối phương là một người đàn ông già béo lùn ôn hòa, trong mắt mang theo ý cười, không có một chút lệ khí nào, khóe mắt lại liếc qua bộ dáng nhíu mày trợn mắt của Xà Vương Cao, chỉ đành gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment