Chương 740: Vương Đình và A Hương 1
Trừ bản thân ra, anh ta chẳng tin một ai hết.
Trong tòa nhà Vinh Hào nằm gần bờ biển phía tây, Tiêm Sa Chủy, các hộ gia đình đều vô cùng giàu có.
Một tầng một hộ, một chiếc thẻ quẹt thang máy cũng chỉ được thiết kế có thể thông đến một tầng nào đó, khiến cho mỗi một hộ gia đình đều có tính bí mật khá tương đối.
Thẻ quẹt thang máy đến tầng hai mươi hai nhà chú Nghiệp cũng chỉ có cánh tay hồng côn (tay đấm mạnh nhất tổ chức) đáng tin nhất của ông ta – Vương Đình sở hữu.
Cho nên ai muốn tới nhà gặp chú Nghiệp đều phải bàn bạc với anh Đình trước.
Vương Đình ra ngoài lăn lộn từ rất sớm, khi làm chó canh cửa ở club đêm vì tuân thủ quy tắc mà bị người có tiền bắt nạt, bị đánh đến mức máu phủ kín mắt nhưng vẫn kiên trì quy tắc muốn vào cửa thì phải trả tiền mua vé vào cửa trước, quản lý trực ban của club cũng chê anh ta không hiểu giao tiếp, còn chú Nghiệp thì lại nhìn trúng anh ta.
Từ đó Vương Đình theo bên cạnh chú Nghiệp, từ một tài xế đến vệ sĩ cận thân, rồi lại thành hồng côn số một, bây giờ càng là người duy nhất cầm được thẻ thang máy người thân đến nhà chú Nghiệp, giúp chú Nghiệp trông chừng sổ sách, là quý nhân trong giới không thể thay thế được.
Người giúp việc mở cửa gọi anh ta là anh Đình một cách vô cùng lễ phép, chuẩn bị dép lê cho mấy người sau đó cúi đầu nhường đường, quay vào phòng bếp đi chuẩn bị trà một cách hiểu chuyện, không hỏi nhiều cũng không nhìn nhiều.
Cùng Vương Đình tới đây có sáu người, anh ta chỉ dẫn ba người vào cửa, ba người khác thì ở ngoài cửa đợi.
Sau khi vào cửa, Vương Đình chào hỏi chú Nghiệp đang ở trong phòng khách sưởi nắng, sau đó quen đường quen lối, dần đầu quay về phía thư phòng. Ba người đi theo ngồi bên ngoài thư phòng đợi, anh ta thì lại một mình mang theo sổ sách đợi ở trong thư phòng.
Đợi khoảng năm phút, chú Nghiệp mới chậm rãi đi qua. Ông ta cũng chẳng liếc mắt nhìn người ngồi bên ngoài thư phòng lấy một cái, khi đối phương cẩn trọng đứng dậy hành lễ, ông ta trực tiếp băng qua ba người, đi thẳng vào trong thư phòng.
Ba người ở cửa là Xà Vương Cao và hai em gái đại lục mà anh ta dẫn tới, một trong số đó gọi là A Liên mở đôi mắt to tò mò nhìn xung quanh.
Một người khác tên là A Hương, từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu, vành mắt đỏ hoe, không nhúc nhích.
“Tôi chưa từng thấy một căn hộ nào to như vậy, sang trọng như vậy.” A Liên đột nhiên sáp đến bên tai A Hương, thấp giọng bảo.
“…” A Hương nâng mắt liếc nhìn A Liên rồi lại nhanh chóng cụp mắt, không muốn nhìn xung quanh thêm nữa.
“Cô nhìn thấy quần áo mà người giúp việc kia mặc không? Màu sắc và chất liệu đều vô cùng đẹp, nếu tôi có thể làm người giúp việc ở đây thì tốt rồi…” A Hương quan sát xung quanh với một đôi mắt to không an phận, tràn đầy khao khát về toàn bộ mọi thứ hoa lệ xung quanh đây.
“Suỵt.” Xà Vương Cao trừng mắt nhìn A Liên mới ngăn được cái lưỡi của cô gái trẻ tuổi này.
Trong thư phòng thi thoảng truyền tới những từ như “sổ sách “con đường tiêu thụ này” “lượng nhập hàng” “giá cả” “sân ngầm”, lại qua một lúc, Xà Vương Cao đột nhiên nghe thấy Vương Đình thấp thoáng nhắc đến “phía cảnh sát”, anh ta lập tức ngồi thẳng người, trừng to mắt liếc qua cửa gỗ của thư phòng.
Trong cửa gỗ, Vương Đình hơi nghiêng người tới, thấp giọng nói với chú Nghiệp: “Phía cảnh sát đã tới nhà Thu Tử, còn tìm đám bạn bè xấu bên cạnh Thu Tử lấy lời khai…”
“Không cần quản, phía cảnh sát không rờ tới đầu tôi được đâu.” Chú Nghiệp nhàn nhã cầm cốc trà, trước ngửi rồi mới uống sau, sau khi uống lại kề mũi gần miệng cốc trống, lại ngửi hương thơm trong cốc.
Hương trà ngấm vào phổi khiến người cảm thấy vui vẻ thoải mái gấp bội, trên mặt ông ta thấp thoáng mang theo nụ cười: “Sắp tới lễ Giáng Sinh rồi, bây giờ người trẻ tuổi đều thích đón loại lễ này, đến khi ấy không thể thiếu dạo phố, party, mấy cậu tích nhiều hàng một chút, mở nguồn thêm một lần, kiếm thêm nhiều tiền.”
“Nghe nói thành viên tổ trọng án phụ trách lần này rất mạnh, là đội minh tinh phá án nửa năm này liên tục lên báo, chúng ta thật sự không cần ứng phó một chút sao?” Vương Đình vẫn hơi lo lắng.
“Tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức đã dùng hơn nửa năm, một đội mấy chục gần trăm thằng cớm nhưng không phải vấn án binh, không dám động như cũ hay sao? Qua vài tháng nữa là đến tết, không bắt được thì không bắt được thôi. Năm mới tết đến, chúng ta sẽ chuyển việc làm ăn đến Vịnh Đồng La, hợp tác với A Lãng, tôi nhập hàng, bên đó phụ trách tiêu thụ. Đến khi đó chúng ta đã hoàn toàn chìm vào bóng tối, ngoài sáng lại dần dần tẩy trắng. Bọn họ sẽ không bao giờ bắt được chúng ta.
Sợ cái gì, cầm tiền mua nhà đẹp, chơi đàn bà, đừng nghĩ nhiều như vậy.”