Chương 75: Lưới pháp luật rộng lớn 1
Dịch Gia Di ghi những hàng chữ lên quyển vở, cố hết khả năng tìm thêm thông tin về mấy người này, rồi làm phân tích tường tận về mỗi một hung thủ mà cô biết.
Phân tích không được thì lại đi xem báo cáo điều tra của các thám tử cũ, học theo suy nghĩ của bọn họ, tìm được linh cảm mới, góc độ mới và điểm kiến thức mới từ trong kinh nghiệm của bọn họ.
Sau đó lật lại vụ án trước mắt, coi nó như một bài học huấn luyện để củng cố những thứ mà mình đã học được từ trong hồ sơ vụ án thành thứ của mình, rèn luyện logic của mình, đồng thời phân tích vụ án này càng thấu triệt hơn.
Không biết đã qua bao lâu, lại quay đầu nhìn lại vụ án ở King’s Park đó, sự lý giải của cô đã đi sâu hơn không biết bao nhiêu lần.
Cảm giác thành tựu mãnh liệt lại tiếp tục cổ vũ cô đọc sâu hơn, một chồng hồ sơ nối tiếp một chồng không dứt.
Trí tuệ của một thám tử cũ lại có cách suy nghĩ mới của một cảnh sát mới… sự chồng chất kết tinh trí tuệ của vô số người khiến Dịch Gia Di như tiến vào trong cung điện kiến thức nguy nga, vui vẻ ngao du không thể tự thoát ra được.
Trong mấy hồ sơ này còn kẹp tài liệu về các tiền bối.
Cô thậm chí còn nhìn thấy hồ sơ điều tra phá án mà madam Khưu Tố San từng viết trước đây, còn đọc được lý lịch của chị ta, giống như đọc tin đồn, thuận tiện thả lỏng đầu óc đã tập trung học hành một chút.
Giống như bản thân đứng trong lịch sử của cục cảnh sát, thời gian bất tri bất giác trôi qua.
Thẳng đến khi trong hành lang truyền tới tiếng bước chân hỗn loạn, Dịch Gia Di mới giơ tay lên nhìn giờ, vậy mà đã gần sáng sớm rồi.
Hỏng rồi, sợ anh trai thức đêm đợi cô về quá.
Cô vội đứng dậy thu dọn đồ, tắt đèn, nhân lúc tổ A và tổ B bắt hung thủ về, vội đến mức không để ý đến thứ gì khác, lén lút thuận theo cầu thang đi xuống, vội vàng tan làm.
Chỉ là trong hành lang mà cô cảnh sát trẻ không để ý đến, Phương Trấn Nhạc đứng ở cổng suy nghĩ sự việc vừa vặn bắt được bóng người duyên dáng nhiệt tình tăng ca đó.
Anh nhìn đồng hồ, mím môi mỉm cười.
…
Đại Tiêm Tử ngồi trong phòng thẩm vấn, một đám người vây quanh anh ta, người nào cũng hung thần ác sát giống như mỗi người đều có thù giết cha với anh ta vậy.
Đặc biệt là tổ trưởng Du - người đã ấn đầu anh ta, không cho anh ta ngẩng đầu suốt cả đường, không nói có chút thù riêng thì anh ta cóc tin.
Xưa nay chưa từng nhìn thấy cảnh thế này bao giờ, Đại Tiêm Tử rõ ràng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, trong lòng sợ hãi không nhẹ.
Cộng thêm đôi giày đang đi ngay trên chân mình, lời mà thám tử nói lại rất chuẩn xác, anh ta không còn đường nào chối cái, cuối cùng vẫn khai ra.
Sau vài vòng lật xe đấu đá, Đại Tiêm Tử mệt từ thể xác đến tâm hồn lại khai ra một đồng bọn nữa, chính là người đã cùng đánh mạt chược bị bắt với anh ta, một tay du côn chỉ mới mười sáu tuổi tên A Hoành.
Trong một căn phòng dạy dỗ khác, sau hơn ba tiếng đồng hồ luân phiên ép hỏi, A Hoành cũng khai nhận hành vi phạm tội của mình, nhưng bị hỏi còn có đồng bọn nào khác hay không thì cậu ta lại không mở miệng nữa.
Đại tiêm Tử càng thề thốt đảm bảo chỉ có hai người bọn họ, cục diện bế tắc lại xuất hiện.
Phương Trấn Nhạc xoa huyệt thái dương, vừa phiền lòng vừa đau đầu.
Khi đi ra khỏi phòng thẩm vấn, Du Triệu Hoa sốt ruột mở miệng: “Chỉ có hai người làm sao có thể áp chế hoàn toàn được hai người Đinh Bảo Lâm và nạn nhân nữ? Chắc chắn vẫn còn đồng bọn khác.”
Phương Trấn Nhạc quay đầu nhìn anh ta: “Tìm thêm chứng cứ đi.”
Nói xong, anh vòng về văn phòng tổ B.
Các thám tử vừa đi vào trong đã liếc thấy thứ xuất hiện thêm trên bảng trắng.
Trong khoảng thời gian hành động bắt giữ, “quỷ thủ khoanh đỏ” đã xuất hiện trở lại.
Nó không chỉ vẽ lên tên của Đại Tiêm Tử và A Hoành mà ngoài ra còn khoanh tròn vào tên của hai thanh niên cùng làm bảo kê ở vũ trường với nạn nhân nam Đinh Bảo Lâm, trước đó đã từng điều tra qua.
Hơn nữa, ngoài bốn vòng tròn này ra còn có một vòng khoanh trống nữa.