Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 76 - Chương 76 - Lưới Pháp Luật Rộng Lớn 2

Chương 76 - Lưới pháp luật rộng lớn 2
Chương 76 - Lưới pháp luật rộng lớn 2

Chương 76: Lưới pháp luật rộng lớn 2

“Xem ra có người nghi ngờ hai người khác ngoài Đại Tiêm Tử và A Hoành ra cũng là hung thủ, hơn nữa… phán đoán hung thủ là năm người.” Phương Trấn Nhạc đối diện với bảng trắng, lau vòng khoanh trống rồi lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào hai cái tên khác một lúc, sau đó vứt mút lau bảng quay người lại đi ra khỏi văn phòng, quay ngược lại phỏng thẩm vấn.

“Ế? Anh Nhạc, anh…” Lưu Gia Minh theo trở về, vừa mới đi đến cửa đã thấy Phương Trấn Nhạc lướt qua vai, nghi ngờ sao anh lại vòng về, quay đầu thì lại trông thấy trên bảng trắng có thêm hai vòng tròn đỏ: “Vãi!” Cậu ta vội quay mũi giày, lập tức chạy bước nhỏ theo Phương Trấn Nhạc.

Trong phòng thẩm vấn số một, Lâm Vượng Cửu đang tra hỏi Đại Tiêm Tử.

Trong phòng thẩm vấn số hai, Du Triệu Hoa thì lại hô to gọi nhỏ với A Hoành, vỗ bàn trừng mắt.

Phương Trấn Nhạc đứng ngoài cửa hai phòng thẩm vấn suy nghĩ một lúc, sau đó dứt khoát đi vào phòng của A Hoành, trong nháy mắt đẩy cửa ra đã nói với Du Triệu Hoa: “Đại Tiêm Tử khai nhận rồi, ba hung thủ khác đã tìm được, chuẩn bị hành đông bắt giữ ngay.”

“Thật sao?” Du Triệu Hoa đứng bật dậy, đôi mắt bắn ra tia sáng phấn chấn.

“Đám người chú Cửu đã đi hành động rồi, bắt người trong giấc ngủ, không chạy thoát được đâu. Để tôi nói chuyện với A Hoành một chút.” Phương Trấn Nhạc vòng qua bàn, đi đến vị trí vừa rồi của Du Triệu Hoa.

Vừa rồi khi anh nói bắt được ba người khác, nắm tay của A Hoành đặt trên bàn lập tức siết lại, vẻ mặt cũng trở nên mất tự nhiên.

Nếu mình báo sai con số, A Hoành chắc hẳn có thể chọc thủng lời nói dối của anh, và sẽ không có phản ứng khẩn trương.

Vậy bây giờ trên cơ bản đã có thể xác định, ngoài kia quả thật còn có ba đồng bọn khác đang lẩn trốn.

Phương Trấn Nhạc ngồi dựa lưng lên ghế với vẻ lười biếng và nhìn A Hoành, giống như chơi trò mèo vờn chuột, nói: “Không ngờ phải không, mình cắn răng không chịu khai lại hoàn toàn bị Đại Tiêm Tử bán đứng. Thật ngu ngốc, nghĩa khí không đáng một đồng.”

“Dù sao tôi cũng chưa đủ mười tám, sẽ không bị phán tử hình, ở tù vài năm, biểu hiện tốt một chút rất nhanh có thể ra ngoài.” A Hoành lập tức bị chọc giận, sự phản bội của Đại Tiêm Tử khiến cậu ta cảm thấy nhục nhã và đau đớn.

Phương Trấn Nhạc nhún vai: “Trạng thái chết của nạn nhân nữ rất thê thảm, đến lúc đó bên cảnh sát thổi phồng với truyền thông một phen, hình dung cậu hung tàn giống như ma quỷ, vậy cậu đoán xem bồi thẩm đoàn sẽ chọn thế nào?”

“…” Hai tay A Hoành bị còng, siết chặt nắm đấm đè lên mặt bàn lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào còng tay và cắn chặt răng.

Phương Trấn Nhạc nở nụ cười, nghiêng người vắt chéo chân, nói: “Đại Tiêm Tử báo cáo có công, thái độ nhận tội tốt, cậu ta không cần chết, mấy người các cậu vào đây phải ở tù lâu, ngược lại cậu ta có thể chỉ cần giam vài năm là được thả.”

Anh vuốt mái tóc ngắn, hít một hơi thật sâu, thu vẻ mặt thiếu đòn vô cùng thoải mái và tự nhiên lại, khi lại đối diện với A Hoành đã đổi thành vẻ chân thành lại vô cùng đồng cảm: “Nếu cậu có thể cung cấp nhiều thông tin hơn Đại Tiêm Tử, ví dụ như hồi tưởng lại quá trình phạm tội. Ai ra tay đầu tiên, ai đề nghị, ai phụ trách ném thi thể xuống hồ, ai tạo thành vết thương chí mạng… và mỗi một người làm gì, đều tường thuật báo cáo lại vậy tôi đảm bảo cậu sẽ sống lâu hơn Đại Tiêm Tử.”

A Hoành ngẩng đầu, điều hòa mở thấp như thế nhưng cậu ta lại luôn túa mồ hôi.

Khi nhìn Phương Trấn Nhạc, ngón tay không ngừng cuộn lại, rõ ràng đang vô cùng đấu tranh.

“Nhưng cậu tốt nhất nên nhanh một chút, bằng không Đại Tiêm Tử ở phòng bên làm ghi chép chi tiết trước thì cậu cũng không còn một chút tác dụng nào nữa đâu.” Phương Trấn Nhạc lại khẽ cười một tiếng, bày ra bộ dáng tùy ý như thể cũng không cần A Hoành phải nói gì cho lắm.

Nếu người ngồi đối diện thật sự là một tay du côn lõi đời có kinh nghiệm phong phú, hơn nửa sẽ vạch trần Phương Trấn Nhạc đang vì chưa nắm đủ chứng cứ mới ngồi ở đây tốn nhiều nước bọt với cậu ta như thế.

Nếu cảnh sát thật sự nắm được bằng chứng trung tâm thì cũng sẽ không lấy mấy việc nhỏ không đáng kể này ra để bôi đen cậu ta.

Nhưng khi Phương Trấn Nhạc đi vào khu phòng thẩm vấn đã đưa ra lựa chọn: “Lừa A Hoành trẻ tuổi mà không phải tay lõi đời Đại Tiêm Tử.”

Bình Luận (0)
Comment