Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 761 - Chương 761 - Thợ Săn Nữ 1

Chương 761 - Thợ săn nữ 1
Chương 761 - Thợ săn nữ 1

Chương 761: Thợ săn nữ 1

Con mãnh thú này cuối cùng cũng thừa nhận thân phận thợ săn trước mặt nữ cảnh sát trẻ tuổi.

Khi nếm món ngon, ông ta vẫn thích điểm tâm điển hình kiểu Hồng Kông trong bữa sáng.

Chọn chỗ chơi, ông ta lại thích chơi mạt chược hơn.

Cho nên, tối hôm qua ông ta dùng cách kích thích nhất để thỏa mãn dục vọng nửa thân dưới của mình, sáng nay lại hóa thân thành ông chú hiền hòa và vô hại nhất, tới “chỗ cũ” của ông ta ăn bữa sáng điển hình mà ông ta thích nhất.

Nắm quải trượng đầu rồng tượng trưng cho quyền lực của mình, ông ta cười hì hì dẫn A Hương và mấy người Vương Đình đi, ngồi bên bàn trà lần chuỗi Bồ Đề, ngửi mùi gỗ đàn hương thượng đẳng, nếm điểm tâm Hồng Kông và trà sáng phong phú đầy ắp trên bàn.

Ông ta giống như nam chủ nhân cẩn thận lại lịch thiệp tiếp đón vị khách quý của mình.

Mỹ nhân ngốc A Hương chưa từng thấy qua sự đời chính là vị khách tốt nhất, là điểm tâm sau bữa ngon nhất, vẻ vô hại, mê người và toàn bộ cảm xúc đều hiện hết lên mặt.

Ông ta hưởng thụ mỗi một thời khắc thể hiện sự giàu có và phú quý trước mặt cô ta.

Trong lúc mời cô ta ăn sơn hào hải vị và điểm tâm tinh xảo mà cô ta chưa từng ăn qua, bố thí lòng thiện chí, phô bày sự giàu có, nhìn thấy vẻ kinh ngạc, vô tri, khen ngợi và nơm nớp lo sợ trong đáy mắt cô ta, ông ta lại cảm thấy mình giống như nhân vật lớn trải đời nhất, sở hữu tài phú ngút trời nhất trên đời này.

Sự vui vẻ và thoải mái mà quyền lực và giàu có mang tới, cho dù là cuộc giao cấu một cách không kiêng dè lại khoái cảm vô hạn vào đêm qua cũng không co cách nào so sánh được.

Ông ta dùng vật chất xán lạn nhất Hương Giang để ăn mòn linh hồn sạch sẽ nhất tới từ môi trường giản dị nhất, cảm thụ khoái cảm giống như khống chế tất cả, muốn làm gì thì làm.

A Hương mở đôi mắt to sáng ngời và trong suốt nhìn ông ta giống như nhìn trời vậy.

Lỗ Vĩ Nghiệp vung bàn tay to, chọn những món ăn đắt nhất trong quán ăn sáng sang trọng và đẹp đẽ này, trong nháy mắt đã dẫn A Hương từ trong vũng bùn lầy bẩn thỉu đến thế giới phồn hoa chói mắt nhất.

Người phụ trách các đường khẩu lần lượt tới đưa hóa đơn, tặng quà cho ông ta, người nào cũng vâng lời. Cho dù là người đàn ông vạm vỡ có vẻ mặt hung tợn ở trước mặt ông cụ có dáng người ngũ đoản như ông ta cũng phải cúi thấp đầu, cụp đuôi.

Tháng này, chuyện làm ăn công khai của ông ta kiếm được bao nhiêu tiền, chuyện làm ăn ngầm lại kiếm được bao nhiêu, mấy con số khổng lồ này không chỉ thỏa mãn ham muốn hưởng thụ vật chất của ông ta một cách chân thật mà còn đập thẳng vào linh hồn của A Hương, trở thành liều thuốc tinh thần của ông ta.

Lỗ Vĩ Nghiệp cũng không vội, ông ta kiên nhẫn thuần hóa con thú cưng này.

Ông ta thường nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu lộ ra của cô ta, nhìn thấy cô ta quan sát sự tôn trọng của tất cả mọi người dành cho ông ta…

Những nét mặt nhỏ nhặt này, toàn bộ đều bị ông ta coi thành chiến lợi phẩm, coi như là phản ứng tạm thời trong quá trình bị ăn mòn của cô ta. Sau đó lại coi những phản ứng này thành một loại cảm giác thành tựu khi đi săn, kết hợp với tôm hùm và sủi cảo nhân cua tươi nhất, mềm dẻo nhất cùng nhau nhấm nháp.

Buổi chiều, sắp xếp cho Vương Đình về kiểm tra sổ sách, kiểm hàng, sắp xếp sổ thu, Lỗ Vĩ Nghiệp lại dẫn A Hương và bốn tay vệ sĩ đến một quán mạt chược mà ông ta thường xuyên tới chơi ở Thâm Thủy Phụ.

Ông chú khiêm tốn thậm chí còn không chọn phòng bao, chỉ chọn vị trí trong cùng của quán mạt chược, chỗ có tầm nhìn tốt nhất, ngẩng đầu lên là có thể thu hết dáng vẻ đa dạng của khách khứa trong toàn bộ quán mạt chược vào đáy mắt, rồi bắt đầu lạch cạch lạch cạch đánh mạt chược.

Lỗ Vĩ Nghiệp đương nhiên không phải thần bài, ông ta đánh mạt chược xưa nay bình thường, cũng không phải cứ nhất định phải thắng được tiền, để công bằng, ông ta thường sắm vai vị khách bình thường nhất.

Hôm nay cũng như vậy, ông ta sắp xếp cho vị sĩ của mình đánh mạt chược ở bàn bên cạnh, chỉ sắp xếp cho A Hương ngồi bên cạnh với mình, sau đó luận thắng thua với những người xa lạ hoàn toàn không quen biết mình.

Toàn bộ người đi vào quán mạt chược nhìn thấy Lỗ Vĩ Nghiệp đều chỉ coi ông ta là một dân đánh bài bình thường.

Bình Luận (0)
Comment