Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 764 - Chương 764 - Bất Ngờ Từ Trời Rơi Xuống 1

Chương 764 - Bất ngờ từ trời rơi xuống 1
Chương 764 - Bất ngờ từ trời rơi xuống 1

Chương 764: Bất ngờ từ trời rơi xuống 1

Ông trời giúp người tốt.

“Nếu có thể tìm được bằng chứng hữu lực trong bốn mươi tám tiếng này thì mới có cơ hội đưa ông ta lên ghế điện được.” Dịch Gia Di hiểu, trong vòng bốn mươi tám tiếng đồng hồ, chiến lược của Lỗ Vĩ Nghiệp chắc chắn sẽ là không nói gì cả, cộng thêm vật lộn với đội luật sư khổng lồ của ông ta, phía cảnh sát muốn moi móc được gì từ chỗ ông ta nhất định sẽ càng thêm khó khăn.

Điều khó hơn là nếu trong vòng bốn mươi tám tiếng không giao được bằng chứng lên sở tư pháp, kháng cáo lên tòa án vậy nhất định phải thả Lỗ Vĩ Nghiệp ra.

Cho dù có cảnh sát trông chừng hai mươi tư tiếng nhưng Lỗ Vĩ Nghiệp vẫn sẽ nghĩ đủ mọi cách ra nước ngoài tránh bão, một khi để ông ta thoát đi, muốn bắt được con cáo già này về lại sẽ khó như lên trời.

Bọn họ rõ ràng đã nghe được tin thắng lợi nhưng cứ cố tình cách chiến thắng cuối cùng vẫn còn khoảng cách.

Làm cảnh sát bắt người xấu, chín chín tám mươi mốt cửa ải, cửa nào cũng khó qua.

Đám người Tam Phúc, chú Cửu đều được sắp xếp đi vào thẩm vấn, ngay cả Wagner cũng đích thân bước vào trong phòng thẩm vấn, tất cả mọi người đều ra quân, bận rộn vật lộn với mấy hung thủ giảo hoạt này.

Dịch Gia Di chỉ đứng bên ngoài phòng thẩm vấn, cô vẫn luôn thông qua cửa sổ nhỏ nhìn Lỗ Vĩ Nghiệp đang ngồi bên trong, suốt toàn bộ quá trình đều nhíu mày, thi thoảng cân nhắc có chỗ đột phá sẽ viết lên quyển sổ nhỏ mang theo bên người, sau đó ngẩng đầu tiếp tục nhìn chằm chằm vào Lỗ Vĩ Nghiệp.

Mi tâm nhíu chặt quá lâu và lông mày cong lại khiến cho cơ bắp mỏi nhừ, cô giãn lỏng chân mày nhưng quai hàm vẫn bạnh ra, mím môi tiếp tục nhìn chằm chằm và tiếp tục suy nghĩ.

Khi Phương Trấn Nhạc vòng đến bên ngoài phòng thẩm vấn thì nhìn thấy một hình ảnh như vậy.

Gương mặt xuất sắc vốn đang thanh xuân vô hạn lại bị công việc mài giũa đến ảm đạm, thậm chí còn hơi tang thương.

Đi đến bên cạnh cô, anh liếc mắt nhìn xung quanh, thấy một không gian không có người mới nhanh chóng giơ tay xoa nhẹ lên ót cô, lại vỗ nhẹ lên lưng cô mang tính chất trấn an.

Dịch Gia Di rút khỏi suy nghĩ miên man, quay đầu lại với vẻ hơi mờ mịt, lại đối diện ngay với một hồ nước đen mênh mông nhưng tĩnh lặng và ôn hòa.

“Anh Nhạc.” Đột nhiên cô mở miệng, giọng nói hơi khàn.

Em gái ngọt ngào chịu khổ cũng biến thành em gái đắng chát rồi.

“Thế nào rồi? Vẫn thuận lợi chứ?” Anh hỏi.

“Lòng rất loạn.” Dịch Gia Di dùng sức siết quyển sổ trong tay, đôi mày lại nhíu chặt lại.

“Bây giờ đã bắt được người rồi, trước đừng nghĩ đến những áp lực phải thả người sau bốn mươi tám tiếng và đội luật sư của Lỗ Vĩ Nghiệp muốn bảo lãnh ông ta này.” Phương Trấn Nhạc giơ tay quạt bay những áp lực này đi giống như quạt bay mùi rắm vậy: “Đừng quản gì cả.”

“Ừm…” Dịch Gia Di chớp mắt, lực chú ý từ trong tâm trạng buồn bực chuyển lên người anh Nhạc.

“Bây giờ chúng ta đã bắt được rất nhiều người, điểm quan trọng nhất và cần thiết nhất phải cân nhắc chính là: Thứ nhất, công hạ ai? Thứ hai, phải công hạ thế nào?

Chỉ hai điểm này thôi, hết rồi.”

“...” Dịch Gia Di giống như bị vài ba lời của anh dẫn đến một thế giới trống trải, toàn bộ ồn ào và hỗn loạn đều bị giam ở bên ngoài cửa.

“Trước đừng vội nghĩ, xem khẩu cung của những người khác và xem độ phối hợp của Lỗ Vĩ Nghiệp cùng những người khác đã.” Phương Trấn Nhạc duỗi tay vỗ lên vai cô một cái, dẫn cô rời khỏi phòng thẩm vấn của Lỗ Vĩ Nghiệp, quay đầu đi đến cửa sổ phòng thẩm vấn khác.

Nếu trên đời này có một “tên bắt cóc” vô cùng giỏi lừa bán Dịch Gia Di đi vậy chắc chắn chính là Phương Trấn Nhạc.

Tiếp theo nhìn vào trong cửa sổ đều sẽ có một người biết rõ tình hình nhưng luôn cố chấp phản kháng.

Dịch Gia Di càng nhìn càng thấy phiền, thẳng đến khi đi đến chỗ A Hương được Lỗ Vĩ Nghiệp dẫn theo bên mình, cô mới nhìn thấy một chút ánh sáng.

Tuy Trần Quốc Hương cũng không dám nói quá nhiều nhưng vẫn có hơi khác với những người liều chết không chịu nói kia, đôi mắt to tròn xoe đó của cô ta thi thoảng lại nhìn về phía cửa sổ, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi.

Khi cô ta nhìn Lưu Gia Minh, trong ánh mắt cũng ngập vẻ quan sát và sợ sệt.

Khi Lưu Gia Minh nói chuyện và hỏi cô ta luôn dùng cảm xúc đe dọa nhất quán, muốn dọa trước rồi đặt bẫy sau.

Dịch Gia Di ở ngoài cửa sổ nhìn một lúc, đột nhiên quay đầu đối diện tầm mắt với Phương Trấn Nhạc, nhìn thấy ánh mắt của đối phương có thứ giống như mình, tâm trạng của cô lập tức nhẹ bẫng, quay người vòng đến cửa, kéo cửa ra rồi đi vào trong.

Bình Luận (0)
Comment