Chương 763: Thợ săn nữ 3
Dấu vân tay trên quải trượng đầu rồng chắc chắn có thể chứng minh suy đoán hung thủ thuận tay trái.
Nó sẽ nói cho các nhà xét nghiệm của bộ phận giám định, bằng chứng hữu lực nhất cho thấy ai là hung thủ cuối cùng cũng đến tay.
…
Tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Rất nhiều vị khách thậm chí vẫn chưa phản ứng lại được đã xảy ra chuyện gì, vẫn còn ngồi bên bàn mạt chược, cầm quân mạt chược ấn lên bàn.
Tên vệ sĩ gần cửa sau nhất bước một bước muốn lách người chạy trốn, nhưng cánh cửa gỗ đó lại bị đẩy ra trước cả khi anh ta đụng tay vào.
Ngay sau đó, một nhóm đội viên bộ đội cơ động mặc đồng phục PTU và áo chống đạn, chỉ vài cái đã ấn bốn tên vệ sĩ xuống đất.
“Lách cách! Lách cách!” Là tiếng còng tay khóa vào.
Dịch Gia Di bảo hộ sau lưng sir Phương, nhìn chằm chằm đội viên PTU giơ tay nhanh nhẹn chế phục và còng tay bốn tên vệ sĩ lại nhưng vẫn chưa thả lỏng. Thẳng đến khi toàn bộ những người không liên quan trong quán mạt chược đều bị Lưu Gia Minh và đội viên PTU lùa đến ngồi xổm cạnh vách tường.
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên, chi viện mà Lưu Gia Minh đã gọi trước khi tiến vào quán mạt chược đã đến. Có nhiều cảnh sát mặc quân trang hơn ùa vào, các cảnh sát một đối một giám sát người trong quán mạt chược, chia ra dẫn đi, lấy ghi chép cá nhân từng người một.
Lúc này, cuối cùng Dịch Gia Di mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngay khi Phương Trấn Nhạc đặt bàn tay to lên vai cô, cô mới cất súng vào bao.
Lưu Gia Minh lệnh cho một viên cảnh sát mặc quân trang áp giải A Hương vẫn luôn đi theo Lỗ Vĩ Nghiệp lên xe cảnh sát, sau đó nhận Lỗ Vĩ Nghiệp từ trong tay Phương Trấn Nhạc, sau khi Dịch Gia Di gật đầu, cậu ta mới đẩy Lỗ Vĩ Nghiệp đi ra ngoài.
Khi hai người vòng qua các bàn mạt chược vuông vức, đột nhiên Lỗ Vĩ Nghiệp quay đầu nhìn qua.
Dịch Gia Di đang liếc mắt nhìn toàn bộ quán mạt chược, thấy các cảnh sát đều đang làm việc dần theo từng bước, lúc này mới thu lại tầm nhìn, khi đối diện với Lỗ Vĩ Nghiệp, cô cũng không có bất cứ sự thay đổi vẻ mặt nào.
Hai mắt nhìn thẳng vào đôi mắt nhỏ đó của Lỗ Vĩ Nghiệp, cô nhớ bộ dáng khi ông ta đối diện với Vương Tân Thu trong dòng chảy hình ảnh…
“Lỗ Vĩ Nghiệp, phía cảnh sát nghi ngờ ông có liên quan đến một vụ án giết người.” Giọng nói của cô lạnh lùng, hiển nhiên cũng mang theo vài phần áp lực: “Ông có quyền giữ im lặng, nhưng những gì ông nói sẽ là bằng chứng chống lại ông trước tòa.”
“Tôi sẽ không tùy tiện mở miệng, đội luật sư của tôi sẽ biện hộ cho tôi.” Lỗ Vĩ Nghiệp cũng không hoang mang, giống như bị cảnh sát bắt đã sớm nằm trong dự liệu của ông ta, nhìn Dịch Gia Di, ông ta đáp một cách vô cùng thong thả.
“…” Dịch Gia Di trừng mắt với ông ta vài giây, đột nhiên giơ quải trượng đầu rồng trong tay lên, dựa theo trí nhớ trong dòng chảy hình ảnh, cô cách một lớp giấy, cạch một tiếng ấn vào mắt rồng, sau đó một tay cầm trượng một tay nắm đầu rồng, nhẹ nhàng vặn khiến cho nó lỏng ra.
Sau khi xoay vài vòng, đầu rồng và thân trượng thô tách ra, nhẹ nhàng dùng sức đã rút được một thanh kiếm mảnh lóe lên tia sáng lạnh ra, đây là vũ khí giết người từng thấy máu, khi giơ lên, Dịch Gia Di dường như ngửi được mùi máu tươi.
Khóe môi nhếch nhẹ lên, cô lại tra kiếm mảnh vào vỏ.
Khi lại nâng mắt lên nhìn, nụ cười trên gương mặt của Lỗ Vĩ Nghiệp trước mắt đã biến mất, ánh mắt của ông ta trở nên lạnh lùng, khi nhìn chằm chằm vào Dịch Gia Di đã không còn thái độ ngạo mạn của trước đó nữa, một khắc này cuối cùng con mãnh thú này cũng thừa nhận thân phận thợ săn của nữ cảnh sát trẻ tuổi trước mặt.
Hành động bắt giữ lần này cũng coi là một lần lớn nhất mà Dịch Gia Di đã tham gia từ khi nhậm chức đến nay, chí ít thì người bắt được cũng nhiều hơn.
Từ nhà Lỗ Vĩ Nghiệp ở Tiêm Sa Chủy dẫn vợ của ông ta, người giúp việc và người hầu nước ngoài về, lại dẫn được Lỗ Vĩ Nghiệp từ quán mạt chược cùng bốn tên vệ sĩ của ông ta, nữ giới trẻ tuổi mà ông ta dẫn theo và cả tài xế của ông ta.
“Chúng ta có bốn mươi tám tiếng.” Wagner bước ra khỏi phòng thẩm vấn mà vợ của Lỗ Vĩ Nghiệp đang ở, đi đến bên ngoài cửa sổ một phòng thẩm vấn khác đang giam Lỗ Vĩ Nghiệp, nói với Dịch Gia Di.