Chương 770: Đại hội thành công 1
Chúc tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức và tổ B – CID hợp tác sảng khoái, nhiệm vụ đại thắng!
Sau vài giây, anh ta cắn răng, quả quyết mở miệng: “Tổ trưởng Dịch, tôi sẽ đi liên lạc với mấy vị giám sát và cảnh ti của tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức, sẽ nhanh nhất có thể… trong vòng một tiếng mở cuộc họp quan trọng về nhiệm vụ ‘phòng chống ma túy’ lần này, mời cô trao đổi với Wagner và toàn bộ thám tử tổ B một chút… Ừm, phía tổng cảnh ti Hoàng của tổ trọng án, tôi sẽ trao đổi với ông ta.
Làm phiền, lát nữa gặp lại.”
Nói xong, Dương Tông Lễ không đợi Dịch Gia Di đáp lời đã quay người dẫn hai cấp dưới rời đi.
Dịch Gia Di và Lưu Gia Minh mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, mới mở miệng thì thầm: “Sao vừa tới đã đi rồi? Cũng không biết giám sát Dương qua đây một chuyến là định nói gì.”
Lưu Gia Minh nhún vai, trong lòng thỏa mãn cho nên hoàn toàn không quan tâm chuyện nhỏ gì đó của Dương Tông Lễ.
“Chị Thập Nhất, tôi đã trao đổi thư xin điều vệ sĩ cho nhân chứng quan trọng với giám sát Wagner rồi, anh ta nói sẽ đi xin ngay.” Lưu Gia Minh nói xong lại đi tới trước mặt Dịch Gia Di, đột nhiên duỗi tay về phía cô.
“?” Dịch Gia Di nhướng mày nghi ngờ, nhưng vẫn biết lắng nghe duỗi tay phải ra với anh ta.
Lưu Gia Minh lập tức dùng sức bắt lấy, sau khi lắc lên lắc xuống hai cái mới buông tay, sau đó trịnh trọng nói: “Tổ trưởng Dịch!”
Viên cảnh sát lỗ mãng có vốn từ nghèo nàn nhưng sự chân thành trong giọng điệu lại truyền đạt đến vô tận.
Nữ cảnh sát vừa rồi còn hăm hở, chuyên nghiệp và mạnh mẽ, không sợ côn đồ, không sợ sự giằng co và xung đột giữa các đồng nghiệp lại sợ khích lệ.
Mặt cô đỏ bừng, cười một cách ngại ngùng, một tay che mặt, một tay ấn lên vai Lưu Gia Minh, ép anh ta quay người, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Đi mau, đi mau, đi xem thu hoạch của những người khác…”
Tình yêu bất thình lình của đồng nghiệp quả nhiên là thứ không thể đỡ được nhất!
…
Cuộc họp đại trọng án được tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức đặt tên là [Xúc Tuyết] mở ra đúng hạn.
Dịch Gia Di và giám sát Wagner dựa vào cống hiến vượt trội của tổ B được đặc cách tham dự.
Ở cửa phòng họp, bọn họ lần lượt ký thỏa thuận giữ bí mật, cũng tuyên thệ sẽ tuyệt đối giữ bí mật nội dung của cuộc họp này.
Phòng họp cũng không lớn, bên trong chứa lại toàn là giám sát và cảnh ti, Dịch Gia Di là một vị tổ trưởng duy nhất.
Dựa vào sự kiên trì dốc hết toàn sức đối với vụ trọng án này và thành quả chân thật đáng tin, cô đã lấy được sự tôn trọng và coi trọng dành cho mình, được cùng đứng cùng ngồi với các trưởng quan, đồng lực hợp tác.
Cô nhanh chóng quan sát qua phòng họp theo thói quen, nhìn thấy tổng cảnh ti Bạch Mi Ưng Vương đã từng gặp hai lần và cảnh ti Hoàng – cấp trên số một của tổ trọng án, những người còn lại đều không quen.
Cân nhắc đến người trong phòng họp, người nào cũng hơn một quan nhỏ như mình, Dịch Gia Di cất bước định đi đến vị trí trong góc tận cùng của cái bàn.
Dương Tông Lễ nhìn ra ý đồ của cô, quả quyết đứng dậy nói: “Tổ trưởng Dịch, mời ngồi ở bên này.”
Anh ta duỗi tay chỉ vào một vị trí, lại là vị trí bên tay trái của cảnh ti Hoàng.
Dịch Gia Di sững sờ, vội quay đầu qua nhìn giám sát Wagner, đối phương lại gật đầu với cô mang theo vẻ tán đồng.
Tuy rằng anh ta là lãnh đạo của tổ B nhưng người để tâm đến vụ án thi thể quỳ nhất và đánh đổi nhiều nhất lại là nữ cảnh sát trẻ tuổi trước mặt này. Quyền kiểm soát và khả năng nắm chắc toàn bộ vụ án quả thật không có ai hơn cô.
Bây giờ tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức muốn mở cuộc họp thảo luận với tổ B – CID về vụ án chứ không phải nhìn thân phận để xếp vị trí, đương nhiên phải sắp xếp Dịch Gia Di hiểu về vụ án nhất ở vị trí trước nhất.
Dịch Gia Di hơi dừng lại, sau đó mới hít một hơi thật sâu khiến bản thân thẳng người ưỡn ngực, không vì thân trong quyền quý mà tỏ ra gò bó và nao núng.
Điều chỉnh hơi thở và tốc độ bước, cô cố hết sức vòng qua đuôi bàn dưới sự chú ý của một đám giám sát và cảnh ti, bước từng bước đến “ngai vàng” thuộc về cô đó.
Trong nháy mắt ngồi vào chỗ, xung quanh rất yên tĩnh, thế giới trong đầu Dịch Gia Di lại đang là bão tố.
Lồng ngực cuộn trào, cô cảm giác được vinh quang và nhiệt huyết.
Hít thở sâu, giống như sau khi nhìn thấy dòng chảy hình ảnh, cô cố gắng khiến tâm trạng của mình bình tĩnh, dồn toàn lực chú ý vào mặt công việc chứ không phải cảm xúc.
Toàn bộ cảm nhận đều tạm thời bị gạt qua một bên, cô bày mấy xấp văn kiện trong tay lên bàn, cúi mắt làm quen lần lượt, dần dần quả thật đã bình tĩnh lại.
Chỉ là họp mà thôi, người có mặt ở đây cũng không có gì khác biệt với các đồng đội tổ B.
hết.”