Chương 776: Bắt nạt người xấu thật vui 3
“…”Đôi mắt đang nhìn về phía khác của Lỗ Vĩ Nghiệp hơi híp lại, sau vài lần hít thở, cuối cùng ông ta cũng quay người lại, dùng một loại ánh mắt coi thường giống như nhìn đồ vật để quan sát Dịch Gia Di từ trên xuống dưới: “Madam, cô đã từng nếm qua mùi vị của tiền bạc chưa?”
“Ông thích ăn tiền sao?” Dịch Gia Di dường như cũng không để ý đến ánh mắt của ông ta, đột nhiên khẽ cười, đẩy lời chế nhạo của ông ta đi.
Lỗ Vĩ Nghiệp cười xùy một tiếng: “Madam, cô thật hài hước.”
Nói xong, ông ta thở dài một hơi, cơ thể hơi quay về phía Dịch Gia Di, trong lúc đổi thế lại truyền ra thông tin “tràn ngập dục vọng muốn trút bầu tâm sự.”
Dịch Gia Di không dám nhúc nhích mà chỉ mỉm cười nhìn lại ông ta, đợi ông ta tiếp tục mở miệng.
Lỗ Vĩ Nghiệp quả nhiên chậm rãi kể: “Lúc nhỏ, tôi có rất nhiều ước mơ, vì thế suốt một thời gian rất dài đã vô cùng phiền muộn, rốt cuộc là làm nhà khoa học hay là làm bác sĩ? Hoặc là thầy giáo dạy rất nhiều học sinh? Nhưng làm cảnh sát hình như càng ngầu hơn…
Lúc mười bốn tuổi, giáo viên nói tuy đầu óc của tôi thông minh nhưng cũng không làm nổi nhà khoa học. Một lần đánh nhau với bạn học bị gãy một ngón giữa, cũng không thể làm bác sĩ. Vậy hay là làm giáo viên hoặc là cảnh sát đi?
Mười sáu tuổi, giáo sư tầng dưới nhà tôi vì không mua được căn nhà lớn hơn mà bị vợ mình tặng cho mấy cái sừng, mỗi ngày tôi xuống lầu đều nghe thấy bọn họ cãi nhau, cãi xong rồi, giáo sư lại quỳ xuống năn nỉ vợ ông ta đừng bỏ ông ta, sau đó bà vợ thật sự muốn chạy theo người khác, ông ta phát điên giết luôn vợ mình. Cả phố đều thảo luận về chuyện này, nói là nghiệt do nghèo tạo ra.
Cảnh sát cũng không có tiền, cả ngày phải tuần phố giống như chó vậy.
Tiền, tiền mặt!
Ngay từ lúc còn nhỏ như vậy tôi đã biết nó rất quan trọng rồi, đám phụ nữ đương nhiên cũng hiểu.
Từ nhỏ tôi đã xin thề nhất định phải trở nên nổi bật, phải làm người giàu có mới có thể sống sót được, sống không bị người bắt nạt mà chỉ bắt nạt người, sống không để bị người cắm sừng mà chỉ có mình chơi phụ nữ…
Cô có hiểu không?
Mấy người phụ nữ đó sao, cho dù tôi đánh cô ta một trận, lại bắt nạt cô ta đến thế nào đi chăng nữa, chỉ cần cho đủ tiền thì cô ta cũng sẽ nói với tất cả mọi người rằng Lỗ Vĩ Nghiệp tôi chính là một người rất tốt.
Madam, người của các cô đã đi tìm A Liên rồi đúng không? Cô cho rằng cô sẽ hỏi ra được gì?
Chúng ta đánh cược, được chứ?
Tôi cược cô ta chắc chắn sẽ nói cô ta tự nguyện, cô ta rất vui vẻ, rất vừa ý tôi.
Thế nào? Nếu tôi thắng, cô có bằng lòng nể mặt đi ăn cơm cùng tôi không?”
“Lỗ Vĩ Nghiệp, chỉ sợ ông không có cơ hội mời bất cứ người nào đi ăn cơm đâu, chỉ riêng tội giết chết Vương Tân Thu đã đủ để ông phải ngồi tù mọt gông rồi.” Dịch Gia Di hơi nhíu mày, một điểm mà Lỗ Vĩ Nghiệp nói này thật ra cô cũng đã nghĩ đến.
Nhưng cô nhất định sẽ khiến tình hình thật sự phát triển theo hướng mà cô muốn.
Cho dù Lỗ Vĩ Nghiệp đã dùng tiền bạc chặn miệng A Liên lại, dùng dao hoặc là cái chết để dọa cô ta thì Dịch Gia Di cô chắc chắn sẽ dùng toàn bộ ngoại lực để đào móc, hoàn toàn kéo A Liên từ trong đống bùn lầy ra, sau đó quang minh chính đại chỉ điểm hành vi ác độc của Lỗ Vĩ Nghiệp.
“Tôi không ra được? Ha ha…”
Lỗ Vĩ Nghiệp giống như nghe được chuyện cười khôi hài nhất trên đời này.
“Trưởng quan, cô có biết đây là nơi nào không? Là Hương Giang có tiền thì có thể sai khiến cả ma quỷ!
Toàn bộ tội mà cô tố cáo tôi đều có vô số người đang giành muốn nhận đấy.
Cái chết của Vương Tân Thu mà cô nói hay là gì đó có liên quan gì đến tôi? Tôi là người vô tội, cho dù cô đã phát hiện ra gì đó vậy chắc chắn cũng là vì có người ghen tỵ với tôi giàu có, muốn hại tôi.
Madam, tôi làm ăn chân chính rất lâu rồi, năm nào cũng đóng rất nhiều thuế, là công dân lương thiện số một.
Còn nữa, tôi còn mời đội luật sư mười người tới biện hộ cho mình, chính là loại luật sư đen có thể nói thành trắng, trắng có thể nói thành đen, thế nào?
Muốn đổ cho tôi giết người? Muốn đưa tôi vào ngồi tù? Nằm mơ đi.”