Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 777 - Chương 777 - Bắt Nạt Người Xấu Thật Vui 4

Chương 777 - Bắt nạt người xấu thật vui 4
Chương 777 - Bắt nạt người xấu thật vui 4

Chương 777: Bắt nạt người xấu thật vui 4

Lỗ Vĩ Nghiệp cười ha ha, ánh mắt lại đột nhiên liếc qua gương mặt xinh đẹp của Dịch Gia Di, đột nhiên nhướng mày hỏi: “Tổ trưởng Dịch, đúng không?”

Ông ta nói rồi lắc ngón trỏ tay phải, viên đá quý hoa mỹ cực lớn trên cái nhẫn đeo trên tay ông ta đó chảy ra ánh sáng bóng bẩy.

“Viên đá quý lớn như vậy cô đã từng thấy chứ?

Madam, nó có ma lực, vừa có thể ngăn tai họa vừa có thể cầu phúc.

Rất đắt.

Phụ nữ đều thích châu báu, cô cũng như vậy đi?”

Ông ta cười, cơ thể rướn tới, dùng giọng nói trầm thấp giống như thì thầm hỏi: “Cái cô muốn, tôi đều có hết, hà tất phải trở thành kẻ địch?”

Dịch Gia Di giằng co với Lỗ Vĩ Nghiệp mười mất giây, không nói một lời nào.

Ngay lúc ông ta cho rằng cô quả nhiên đã bị ông ta chọc giận, phẫn hận vì không giàu sang và vất vả, hoặc là bị ông ta hấp dẫn, nổi lên lòng tham mới phải cười to vài tiếng khiến mình đứng ở vị trí chủ đạo về mặt khí thế, thì lại thấy nữ tổ trưởng mang vẻ mặt nghiêm nghị đột nhiên cười nhạt, móc một viên ngọc Như Ý từ trong cổ áo ra.

Màu ngọc đều đặn và no đủ, dưới ánh đèn giống như chứa cả vũ trụ bên trong, quý khí chói mắt.

Hơn nữa còn to hơn viên trong tay ông ta đó không chỉ gấp hai lần.

“Lỗ Vĩ Nghiệp, phú quý thì ai mà chẳng có?

Thứ mà ông có thể dùng tiền mua được thì tôi cũng có thể mua được.

Ông có hiểu không?

Câu này nên là tôi hỏi ông mới đúng.

Trên đời này người giàu có hơn ông nhiều lắm, ông sẽ không cho rằng mình đã là vô địch rồi đấy chứ?

Có tiền là có thể sai khiến cả ma quỷ, nó có thể mua được đội luật sư biết rõ ông có tội mà vẫn biện hộ cho ông, cũng có thể mua được sự công chính, ăn ngay nói thật của đội luật sư của ông. Cái này ông tin không?

Chúng ta có cần đánh cược một ván không? Nếu tôi thắng, ông phải quỳ xuống nhận tội trước truyền thông, xin lỗi và dập đầu trước tất cả những người mà ông đã hại, có được không?”

Dịch Gia Di hừ lạnh một tiếng, lại cất ngọc Như Ý mà người nhà anh Nhạc đã tặng để cảm ơn cô đã nổ súng cứu người trong vụ cướp lớn vào cổ áo. Trên mặt mang theo vẻ ngạo mạn coi tiền bạc như rác rưởi và khinh miệt đối với vận mệnh của Lỗ Vĩ Nghiệp.

“Còn nữa, ông có biết tại sao tôi lại ngồi thản nhiên như vậy ở trước mặt ông không?

Ông có thể liều chết không thuận theo, nhưng không sao, dù sao thì vệ sĩ của ông ta, vợ ông, còn có mấy cấp dưới tham tài bất nghĩa đó của ông đã khai hết cả rồi.”

Nói xong, Dịch Gia Di vỗ lên một xấp văn kiện dày cộp mà mình mang tới.

“Khẩu cung của mười mấy người, mỗi một câu một chữ đều khai nhận ông. Nhiều nhân chứng như vậy lên tòa, bồi thẩm đoán cũng sẽ rất kinh ngạc đấy, dù sao thì vụ án dễ dàng phán xét như vậy, mười năm cũng hiếm gặp một lần mà.

Lỗ Vĩ Nghiệp, ông rất có tiền sao? Cho rằng mình sống đến năm mươi sáu tuổi thì giàu có đến năm mươi sáu tuổi sao? Đáng tiếc, chỉ có năm mươi sáu tuổi.

Nói gì mà thứ tôi muốn ông đều có? Ông sẽ có tiền hơn tôi sao?

Thật nực cười, nói gì mà tôi và ông thành kẻ địch?

Tôi sẽ trở thành kẻ địch với một người chết sao?”

Giọng nói của Dịch Gia Di lưu loát, cảm xúc tự nhiên, giống như toàn bộ sự tự tin và thong dong hoàn toàn là thật.

Một chiêu vui cười và tức giận mắng đã định trước trong lòng này đã trở thành một cái gai đâm mạnh vào yết hầu của Lỗ Vĩ Nghiệp, khiến cho hạt giống sợ hãi trong đáy lòng ông ta nảy mầm, làm cho ông ta không có cách nào duy trì nụ cười được nữa.

Lỗ Vĩ Nghiệp giàu có nhiều năm rồi, sớm đã luyện thành hỏa nhãn kim tinh đối với các vật phẩm quan trọng, màu sắc của ngọc Như Ý đó thế nào ông ta chỉ liếc mắt nhìn một cái đã biết.

Bản thân muốn khoe khoang với cô cảnh sát “nghèo” trước mặt một phen, muốn chọc giận cô, muốn tìm chút niềm vui trước khi luật sư tới lại không ngờ tự rước lấy nhục.

Hai mắt ông ta ghim chặt vào Dịch Gia Di giống như cái đinh, hòng tìm được bóng dáng “ngụy trang” “giả bộ” “chột dạ” nhưng lại không thể như ý.

Vẻ mặt của ông ta dần thay đổi, từng chút một trở nên khó coi.

Hiệp một trận chiến công tâm: Đánh vỡ sự tự tin của kẻ địch.

Tổ trưởng Dịch được một điểm.

Bình Luận (0)
Comment