Chương 782: Một đường tan tác 2
Khi nói đến ba chữ “Tần Thái Vinh” này, Dịch Gia Di vô cùng đề cao âm lượng.
Mấy chữ trước đó chẳng qua chỉ là thuật che mắt, Tần Thái Vinh mới là kẻ túm tóc Vương Tân Thu ép anh ta phải ngẩng đầu lên.
Phía cảnh sát không biết chuyện này nhưng Lỗ Vĩ Nghiệp thì lại rất rõ.
Có lẽ đám người Từ Thiếu Uy vẫn chưa hiểu rõ ý đồ của Dịch Gia Di, còn Lỗ Vĩ Nghiệp lại càng ngày càng cảm thấy vô cùng lo sợ.
Hô hấp của ông ta vô thức trở nên dồn dập, tay trái siết chặt thành quyền, ngón cái không ngừng mài nhanh lên ngón giữa đã cụt một nửa, đây là động tác nhỏ chỉ khi ông ta nghĩ chuyện và khẩn trương, sợ hãi mới có, lúc này cho dù có làm thế nào cũng không thể khống chế được.
Làm sao cô biết?
Cô biết hết tất cả!
Lẽ nào… lẽ nào thuộc hạ thật sự đã khai ra? Mới bị bắt đến cục cảnh sát mà mấy người ông ta đã chọn lọc cẩn thận này lại phản bội ông ta ngay sao?
Điều này gần như đã hoàn toàn phá hủy sự tự tin của Lỗ Vĩ Nghiệp về mình.
Nếu thứ vẫn luôn hết lòng tin tưởng trước đây dễ dàng bị chứng minh là sai như thế, vậy tất cả mọi thứ trong kế hoạch của ông ta còn có thể tin được những gì?
Dịch Gia Di cầm một chai nước suối lên, chậm rãi uống nước cho nhuận giọng.
Lỗ Vĩ Nghiệp trừng mắt nhìn cô, chỉ cảm thấy nóng lòng sốt ruột, thời gian trôi qua giống như có âm thanh, mỗi một giây đi qua bên tai ông ta đều sẽ gõ ra một tiếng “tích tắc” như kim đồng hồ khiến trái tim ông ta khó chịu, thái dương đau nhức.
Mà cảnh ti Hoàng và Wagner ở bên ngoài phòng thẩm vấn cũng im lặng trố mắt nhìn, lần lượt lộ ra vẻ mặt khó tin.
Cảnh ti Hoàng nhân lúc này há miệng hít thở, mới phát hiện ra vừa rồi mình đã vô thức nín thở.
Ông ta dùng mu bàn tay lau qua cằm, lấy lại bình tĩnh rồi mới quay đầu hỏi Wagner: “Mấy thông tin này cũng không có trên báo cáo mà cậu giao cho tôi, sao Dịch Gia Di lại biết? Hơn nữa nhìn vẻ mặt của Lỗ Vĩ Nghiệp, sao lại trông có vẻ như đã nói đúng hết rồi vậy? Dịch Gia Di quả thật như có mặt ở hiện trường gây án, thế này… thế này…”
Cũng quá tà môn rồi.
Wagner cũng có khoảnh khắc thất thần, trên thực tế anh ta cũng kinh ngạc và khó hiểu như cảnh ti Hoàng thôi, nhưng bị sir Hoàng hỏi đến trước mặt, anh ta vẫn cưỡng ép mình phải khôi phục lý trí.
Cúi mắt hít thở vài lần, Wagner mới ngẩng đầu đáp: “Mỗi ngày, thời gian tổ trưởng Dịch nán lại phòng pháp y và bộ phận giám định đều lâu hơn chúng tôi. Cô ấy vẫn luôn nói về vụ án này với Tannen… pháp y sir Hứa thường xuyên nói thi thể biết nói chuyện, anh Đại Quang Minh của bộ phận giám định cũng từng nói ‘bằng chứng môi trường biết nói chuyện’, tôi nghĩ, nhất định manh mối để lại ở hiện trường và bằng chứng phát hiện được trên thi thể đã khiến Dịch Gia Di biết mấy thông tin ở hiện trường này.”
Cảnh ti Hoàng nhíu mày, gật đầu hai cái một cách cực kỳ chậm, ngược lại “chậc” một tiếng, lại lộ ra vẻ mặt cảm thán.
Sau đó ông ta không nói chuyện phiếm với Wagner nữa, mà quay đầu lại nhìn về phòng thẩm vấn.
Ánh mắt của ông ta liếc qua mấy động tác nhỏ không thể kiềm chế được đó của Lỗ Vĩ Nghiệp, cuối cùng rơi lên mặt Dịch Gia Di, không nhịn được mà cảm thán với Wagner: “Hậu sinh bây giờ rất giỏi, rất giỏi!”
Dịch Gia Di trong phòng thẩm vấn không biết có bao nhiêu người đang đồng bộ quan sát màn thẩm vấn này của cô, trên thực tế, cô đã hoàn toàn tiến vào trạng thái quên mình rồi.
Trong mắt cô, chỉ còn lại Lỗ Vĩ Nghiệp và mình, cũng không còn ai khác nữa.
“Ha ha ha…” Lỗ Vĩ Nghiệp đã hoàn toàn hoảng hốt trong lòng chợt lắc đầu bật cười, bộ dáng bất đắc dĩ, khẽ thở dài rồi nói: “Bây giờ cảnh sát phá án đều dựa vào bịa đặt hết cả sao?
Tổ trưởng Dịch, Tần Thái Vinh mà cô nói quả thật là nhân viên cấp cao của tôi. Tin tức Vương Tân Thu tử vong tôi cũng có đọc, hình như nói chết vào ngày mùng hai tháng mười hai thì phải? Thật không khéo, mấy hôm đó Tần Thái Vinh được tôi phái sang Thái nhập hàng, đưa kiwi lên thị trường, còn có dâu tây và mấy thứ khác cũng được nhập rất nhiều. Hóa đơn của tôi và bảng sắp xếp đều còn đây, có lẽ phía cảnh sát sẽ cũng tra ra được vé máy bay của Tần Thái Vinh đấy.
Madam, chúng tôi là lương dân tốt, chuyện này cũng không thể ăn nói lung tung được đâu.”
Lỗ Vĩ Nghiệp vừa dứt lời, một đám thám tử ngồi trong phòng tối nhỏ thông qua camera để xem thẩm vấn lập tức không ngồi yên được nữa.
“Không ổn rồi!” Chú Cửu đấm một quyền vào lòng bàn tay, đứng bật dậy khỏi ghế, nhưng phải làm sao bây giờ? Thế này không phải lộ tẩy rồi sao?
“Làm sao đây…”
“Xong rồi xong rồi…”
“Lật kèo rồi… phải làm sao đây?”
“A!” Lưu Gia Minh cũng khẩn trương kêu to thành tiếng.