Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 781 - Chương 781 - Một Đường Tan Tác 1

Chương 781 - Một đường tan tác 1
Chương 781 - Một đường tan tác 1

Chương 781: Một đường tan tác 1

Tim của Lỗ Vĩ Nghiệp thấy khó chịu, thái dương đau nhức.

“Madam, mọi người đều là người thông minh, loại thủ đoạn thấp kém này không cần dùng đâu, đúng không? Trừ làm trò cười cho thiên hạ ra cũng chỉ lãng phí thời gian quý báu của tôi mà thôi.”

Lỗ Vĩ Nghiệp cũng không dễ dàng bị đánh tan tác như thế, đầu óc ông ta đang nhanh chóng xoay chuyển.

Dưới tình huống thuộc hạ không hề phản bội và bán đứng ông ta, phía cảnh sát muốn có được danh sách này sẽ làm thế nào?

Ông ta hơi nhíu mày, lẽ nào đây là danh sách mà tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức lấy được? Nếu thằng tiện nhân Vương Tân Thu đã bị tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức gài đến bên mình, thậm chí còn làm đến chức ông trùm nhỏ, vậy tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức có thể lấy được danh sách phần lớn thuộc hạ của ông ta cũng không phải không có khả năng đi?

Tuy ông ta chẳng bao giờ ngờ mình sẽ bị đứa con gái hoàn toàn không lọt vào mắt đó bán đứng, càng không ngờ cô cảnh sát trước mặt sở hữu sức mạnh hoàn toàn không thể lý giải, nhưng dưới quá trình đoán già đoán non vậy mà lại thấy hơi nhẹ lòng.

Một tay cờ bạc liều mạng có thể sống được đến bây giờ đại khái cũng cần một chút tâm thái lạc quan và kiên trì đi… mà mấy đặc tính đó ông ta quả thật lại có đủ.

“Cũng không biết bảng danh sách chắp vá này của cô là gì, nhưng muốn tùy tiện làm một danh sách để ấn tội danh cho tôi, khiến tôi khai ra gì đó, đã giết ai đó? Ha, chỉ sợ cô suy nghĩ viển vông quá rồi?” Lỗ Vĩ Nghiệp mở hai tay ra, lại bác bỏ áp lực mà Dịch Gia Di tạo ra cho ông ta.

“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không?”

Dịch Gia Di đã đạt thành mục đích nhiễu loạn lòng quân, cũng không muốn phí lời thêm một câu nào với ông ta nữa mà giả vờ biểu cảm, nói: “Ngày đó tay trái của ông chống gậy đi vào nhà xưởng than đốt bỏ hoang phía tây đường Austin , Vương Tân Thu đã bị trói ở đó, cậu ta quỳ đối diện với cửa, khi ông bước vào tử cửa chính, anh ta giống như đang quỳ trước mặt ông.

Ông đi vào, chú Cốc lập tức gọi vệ sĩ của mình bê một cái ghế tới cho ông, mời ông ngồi xuống.

Sau đó, một chậu nước lạnh hắt lên đầu Vương Tân Thu, cậu ta tỉnh lại, tóc ướt nhẹp nhỏ nước, thần trí vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, trong lúc chật vật và mê mang đã nhìn thấy ông, miệng còn bắt đầu lẩm bẩm xin tha.

Cường Quang đấm lên mặt anh ta, khiến anh ta không mở nổi mắt, quỳ nghiêng người trong sự khó chịu, muốn cử động một chút để tránh Cường Quang nhưng hoàn toàn không nhúc nhích nổi.

Ông chắc chắn đã nhìn cảnh tượng này với vẻ hưởng thụ phải không? Có phải tra tấn người khác khiến ông rất vui sướng không?”

Lỗ Vĩ Nghiệp nhìn chằm chằm vào cô, cười nhạt và nói: “Hóa ra làm cảnh sát còn biết bịa chuyện nữa cơ à?”

Dịch Gia Di cũng không tiếp lời ông ta, chỉ tiếp tục nói như đã định trước trong lòng: “Ông dùng quải trượng đầu rồng đập mạnh ba cái lên trán Vương Tân Thu, sau đó là bả vai trái, cuối cùng là vai phải, trong quá trình này, Vương Tân Thu vẫn luôn cầu xin tha thứ, anh ta nghẹn ngào nói ‘chú Nghiệp, chú Nghiệp, tôi không có…”

Dịch Gia Di vừa hồi tưởng lại giọng điệu của Vương Tân Thu vừa bắt chước theo, ngay cả giọng điệu, ngữ khí đều giống y như đúc với trong dòng chảy hình ảnh.

Con ngươi của Lỗ Vĩ Nghiệp dần co rút, lời tường thuật của cô đã kéo ông ta về lại nhà xưởng cũ hôm ấy, một đời này ông ta đã giết không biết bao nhiêu người nhưng đây là lần đầu tiên ông ta cảm thấy lạnh sống lưng.

Tại sao, giọng điệu của cô lại giống với Vương Tân Thu đến thế? Thế này… cho dù thật sự có người khai ra nhưng làm sao cô có thể bắt chước giống được đến vậy?

Vào một khắc này, Lỗ Vĩ Nghiệp nhìn chằm chằm vào Dịch Gia Di, giống như lo lắng đột nhiên cô sẽ nhào tới, biến đổi thành giọng đàn ông của Vương Tân Thu rồi gào lên giận giữ “trả mạng cho tôi! Trả mạng cho tôi!”

Đương nhiên Dịch Gia Di sẽ không rồi, cô bắt chước Vương Tân Thu, ánh mắt bắn về phía Lỗ Vĩ Nghiệp giống như tia chớp, trong nháy mắt da dầu ông ta tê rần, cô lại nói tiếp: “Cho dù anh ta có cầu xin thế nào thì ông cũng không để ý đến, thậm chí khi đánh còn dùng sức hơn, còn mở miệng chửi anh ta ‘cái thứ ăn cây táo rào cây sung.’

Khi kết thúc hình phạt đánh đập, có phải anh ta vẫn còn biện minh cho mình đúng không? Nói một vài câu như… chú Nghiệp, tôi không có, tôi không có… đại loại thế ấy?

Đáng tiếc ông đã nổi lên sát tâm rồi, hoàn toàn không có khả năng bỏ qua cho người chỉ điểm của cảnh sát này, tên này là thứ ăn cây táo rào cây sung cơ mà.

Ông xoay quải trượng đầu rồng, định rút thanh kiếm mảnh ra.

Lúc này, có người đi lên túm tóc của Vương Tân Thu, ép cho anh ta phải ngẩng đầu, như vậy mới tiện cho ông cắt cổ anh ta. Người đi lên này là ai nhỉ? Là cánh tay của ông, Vương Đình? Hay là Bạch tiên sinh mà ông rất coi trọng? Hoặc là chú Cốc rất có nhãn lực, khi thấy ông vào cửa đã lệnh cho người kê sẵn ghế cho ông…

Hoặc là ‘hồng lão’ Tần Thái Vinh phụ trách trường tiểu học đường Jordan?”

Bình Luận (0)
Comment