Chương 780: Màn thẩm vấn dễ như trở bàn tay 3
“Còn cả Bạch tiên sinh nữa, ông coi trọng ông ta như vậy, ông ta sẽ biết bao nhiêu đây? Khi Vương Tân Thu chết ông ta cũng có mặt ở hiện trường nhỉ?
Tiếp theo là…”
Dịch Gia Di đứng bật dậy, vừa làm ra vẻ suy nghĩ vừa dùng ngón tay trái chỉ về phía trước bên trái, sau đó nói: “Còn có chú Cốc, Lâm Phàm Minh, Ôn Chí Kiệt, Tần Thái Vinh, Quách Chấn Cường, Triệu Trường Dật…”
Dịch Gia Di đọc lần lượt từng cái tên ra một, mấy cái tên này đều là trùm sỏ quản việc dưới trướng Lỗ Vĩ Nghiệp, đều là tên đầy đủ mà Gary dựa theo biệt danh mà Trần Quốc Hương cung cấp, tìm tài xế và vệ sĩ của Lỗ Vĩ Nghiệp hỏi, rồi lại căn cứ theo hồ sơ mới có được.
Ai xác định được thân phận thì cô đọc tên đầy đủ, không xác định thân phận được thì cô sẽ dùng biệt danh mà Trần Quốc Hương cung cấp.
Mỗi khi cô đọc ra một cái tên, mí mắt của Lỗ Vĩ Nghiệp đều nhảy lên một cái.
Nếu không có người khai thì làm sao phía cảnh sát có thể tra ra được nhiều như vậy và đầy đủ như vậy trong khoảng thời gian ngắn như thế?
Lỗ Vĩ Nghiệp vừa mới tìm về một chút vẻ thong dong đột nhiên lại cảm thấy như đứng đống lửa như ngồi đống than.
Bàn tay đặt trên đầu gối không ngừng siết chặt, ông ta lại hoảng hốt.
“Ồ…” Dịch Gia Di nhìn chằm chằm vào biểu cảm gay go cực nhỏ của ông ta, đột nhiên lại nở nụ cười, quay đầu nhìn ông ta với vẻ mặt hoan hỉ, nữ tổ trưởng nghiêm nghị lại trở nên linh hoạt, rạng rỡ lóa mắt.
Lỗ Vĩ Nghiệp lại không rảnh thưởng thức vẻ đẹp của cô, cô cười càng tươi thì trong lòng ông ta càng lạnh. Lúc này nhìn thấy nét mặt vui cười của cô lại giống như đang nhìn La Sát vậy.
“Cho dù đám người Vương Đình không khai nhưng hình như cũng không hề gì, vì phía cảnh sát đã có được lời khai từ một người biết toàn bộ quá trình cái chết của Vương Tân Thu rồi.”
Dịch Gia Di ôm toàn bộ văn kiện trước ngực, nụ cười vẫn treo trên mặt: “Lỗ Vĩ Nghiệp, không ngại nói cho ông biết, phía cảnh sát thậm chí cũng đã tái hiện lại tình tiết vụ án rồi, bây giờ chỉ đợi sắp xếp xong toàn bộ văn kiện, giao cho sở tư pháp là xong.
Tôi tới nói chuyện với ông chẳng qua là muốn nhìn thấy vẻ mặt đặc sắc của ông mà thôi.
Ông có thể không nói gì cả, tôi cũng không cần ông phải nói, ông chỉ nghe là được, được không?”
Cô hỏi giống như dỗ trẻ, vẻ mặt và giọng nói rõ ràng đều rất dịu dàng nhưng lại khiến Lỗ Vĩ Nghiệp đọc được vẻ khinh miệt khiến người điên tiết nhất.
Trong mắt cô, ông ta giống như đã là một món đồ chơi vậy.
Giờ này khắc này, cô giống như ông ta trước kia, đang chơi đùa kẻ yếu mà mình coi thường…
Ông ta hoàn toàn không phải kẻ yếu!
Hàm răng cắn chặt lại, Lỗ Vĩ Nghiệp chống tay lên mặt bàn, khóe môi kéo thẳng ra sau hơi vênh lên, ông ta tuyệt đối sẽ không bằng lòng lộ ra vẻ mặt mà cô cảnh sát trẻ tuổi trước mặt này muốn nhìn thấy.
Dịch Gia Di lại hoàn toàn không để ý ông ta sẽ bày ra vẻ mặt gì, cô đứng sau lưng chiếc ghế của mình, hai tay chống lên lưng ghế, đối diện với ông ta, nụ cười rút đi từng chút một.
Cảm xúc của Lỗ Vĩ Nghiệp đã loạn rồi, tiếp theo cuối cùng cũng đến thời khắc giáng cho một đòn mạnh.
Cô hít một hơi thật sâu, hơi híp mắt lại.
Chính là lúc này!
…
Trong lúc Từ Thiếu Uy làm ghi chép cũng quay đầu nâng mắt nhìn Dịch Gia Di.
Tổ trưởng Dịch bày ra tư thế thoải mái, cái gáy mảnh khảnh và cằm hình thành góc vuông hoàn hảo, cả người giống như con báo săn không cho phép khinh thường nhất, lại ưu nhã nhất trong rừng rậm đang tích lực trước cuộc săn bắn.
Đột nhiên gốc tai nóng lên, anh ta vội vàng thu lại tầm mắt, cúi mắt nhìn đi, lại ngồi nghiêm chỉnh.
Từ Thiếu Uy lặng lẽ thở dài một hơi, cúi đầu đối diện với sổ ghi chép trước mặt, cố gắng khiến mình quên đi cảnh tượng vừa mới nhìn thấy, kéo lực chú ý trở về công việc.
Nhưng…
Nhưng vừa rồi anh ta nhìn thấy hình như cô đang tỏa sáng.