Chương 788: Trận cước đại loạn 1
Nuôi Quách nghìn ngày, dùng Quách một giờ.
“… Chú Nghiệp, đám người Vương Đình đều không thuận tay trái, hôm nay tôi biết được hung thủ mà phía cảnh sát phát hiện ra là người thuận tay trái. Nếu dấu vân tay trên quải trượng đầu rồng đó cũng là tay trái…” Luật sư Hồ không nói rõ ràng mà nghiêng người lại gần ông ta, vừa đề phòng cảnh sát mặc quân trang đứng ngoài cửa vừa thấp giọng thì thầm với ông ta.
Lỗ Vĩ Nghiệp nghe luật sư Hồ chia sẻ thông tin mà mình có được, trong lòng càng lúc càng nghi ngờ người trước mắt.
Nói nhiều như vậy là có ý gì?
Chỉ sợ luật sư Hồ đã không còn hết lòng hết dạ suy nghĩ muốn biện hộ cho ông ta nữa, đây là đùn đẩy trách nhiệm đi. Hôm lên tòa thẩm vấn đó, luật sư Hồ cực có khả năng sẽ cố tình sao nhãng công việc.
Nếu lúc này mình nhờ luật sư Hồ giúp mang tin tức ra ngoài, vậy chẳng phải vừa mở miệng sẽ tương đương với biến thành biến tướng thừa nhận Vương Tân Thu là do mình giết hay sao, vì vậy mới phải diệt khẩu?
Nhưng bây giờ ông ta không tin luật sư Hồ, không tin Vương Đình thì còn có sự lựa chọn nào khác?
Không không, nếu chỉ vì thân ở trong cảnh khó khăn mà tin tưởng người khác lung tung mà đưa ra quyết định, vậy có khả năng sẽ khiến mình rơi vào trong cảnh ngộ càng gay go hơn.
Ông ta phải nghĩ ngợi một chút, rồi lại từ từ cân nhắc.
“… Chú Nghiệp, chú muốn tôi làm gì?” Luật sư Hồ truyền đạt thông tin với Lỗ Vĩ Nghiệp xong mới nghiêng người tới, thấp giọng hỏi.
Giọng nói của anh ta vẫn thành thật và đáng tin như thường, nhưng lọt vào tai Lỗ Vĩ Nghiệp lại tràn đầy vẻ gian trá và ngụy tạo.
“Cậu về trước đi, kêu mọi người làm tốt chuyện của mình, tôi lại nghĩ thêm, sáng mai cậu tới gặp tôi… tiếp tục xin tạm tha.” Cuối cùng Lỗ Vĩ Nghiệp mở miệng.
“…” Luật sư Hồ nâng mắt lên nhìn với vẻ khó tin.
Vào loại thời điểm mấu chốt này, phải nghĩ cách tìm được bằng chứng có thể chứng minh chú Nghiệp không giết người nhanh nhất có thể, hoặc là lập tức kêu người khác tới gánh tội giúp chú Nghiệp.
Sau đó tranh thủ thời gian, cố gắng hành động, trong phiên tòa tương lai, mình sẽ dẫn đội lại giúp người gánh tội cho chú Nghiệp thoát tội.
Sao có thể đợi đến ngày mai lại nói được?
Bây giờ chú Nghiệp đã bị bắt, trong lòng mọi người đều không có tự tin, tổ chức cũng không có người tâm phúc, một đám ô hợp lỡ như làm loạn lên…
Chú Nghiệp lại không lập tức ra lệnh khống chế cục diện, tiện cho mọi người tự tin, đoàn kết nhất trí hành động, một đêm sẽ xảy ra chuyện gì thì ai mà biết được?
Nghe nói đội phụ trách vụ án hiện tại là đội thường xuyên thắng, vốn đã rất khó chơi rồi, sao chú Nghiệp lại nói ra loại lời này? Đưa ra quyết định này?
Sự việc đột ngột quá, Hồ Trung Vượng chưa từng nghĩ tới khả năng trước khi ra trận đã phản chiến này, trong lòng anh ta quả thật có lẩm bẩm nhưng suy cho cùng vẫn chưa nghĩ đến một tầng “thay một ông chủ” này.
Sự kinh ngạc của anh ta quả thật bắt đầu từ việc lo lắng cho chú Nghiệp.
Nhưng vẻ mặt này lọt vào trong mắt Lỗ Vĩ Nghiệp lại có một tầng giải thích khác, “nghi ngờ đối với mệnh lệnh của chú Nghiệp” “có tính toán sẵn trong lòng mình, phản ứng của chú Nghiệp nằm ngoài dự liệu của mình, không được như ý.”
Một khi hạt giống nghi kỵ đã gieo xuống, lòng tin chắc chắn sẽ không còn sót lại chút gì.
"Nhưng chú Nghiệp, không cần lập tức làm mấy việc gì đó sao?” Hồ Trung Vượng lại một lần nữa mở miệng hỏi với vẻ không cam lòng.
“… Cậu muốn kêu tôi làm gì?” Đột nhiên ánh mắt của Lỗ Vĩ Nghiệp lạnh đi, hơi híp mắt lại nhìn chằm chằm vào Hồ Trung Vượng.
“?” Hồ Trung Vượng có hơi khó hiểu, nhưng cũng thấy khó mà lay chuyển được suy nghĩ của ông ta.
Anh ta do dự trong ít giây để nghĩ, có phải cục diện có tình huống gì mà anh ta không biết không, bây giờ chú Nghiệp không tiện nói với anh ta?
“Được, chú Nghiệp, vậy tôi đi gặp đám người Bạch Song Ngân trước…” Hồ Trung Vượng mới mở miệng, chú Nghiệp đã ngắt ngang: “Cũng không cần đi gặp bọn họ.” Giọng nói của ông ta lạnh lùng, đi gặp đám người Bạch Song Ngân làm gì? Tìm hiểu Bạch Song Ngân có khai nhận hay không để tiện còn sắp xếp công việc phía sau sao?
“… Được, vậy tôi đưa chị dâu về nhà trước.” Hồ Trung Vượng chẳng hiểu sao lại thấy hơi rùng mình, giọng điệu nói chuyện cũng vì thế mà trở nên mất tự nhiên.
Lỗ Vĩ Nghiệp mím môi nhìn anh ta mà không nói lời nào.