Chương 789: Trận cước đại loạn 2
Ông ta quan sát vẻ mặt khẩn trương của Hồ Trung Vượng, đoán Hồ Trung Vượng có phải vì nhìn ra được mình bị đã nhìn thấu cho nên chột dạ không.
Ngón tay ông ta gõ nhẹ, bắt đầu suy nghĩ, còn có ai là người mà mình tin tưởng tuyệt đối không, liệu có ai không tham lam hưởng thụ, trọng nghĩa khí chân chính hay không.
Hồ Trung Vượng thấy Lỗ Vĩ Nghiệp cúi mắt không còn nhìn mình nữa, biết đối phương đã ra lệnh đuổi khách, anh ta nấn ná thêm mười mấy giây, cuối cùng đứng dậy cung kính tạm biệt, nói sáng ngày mai sẽ tới.
Lỗ Vĩ Nghiệp gật đầu, Hồ Trung Vượng đứng dậy rời khỏi phòng thẩm vấn, vừa đi ra ngoài vừa nghĩ sau khi trở về lập tức hẹn gặp Vương đình và Bạch tiên sinh, thương lượng đối sách cứu chú Nghiệp ra.
Chỉ là… Hồ Trung Vượng đứng bên ngoài cửa phòng liếc mắt nhìn ra sau, ánh mắt lại hơi ảm đạm.
Cứ cảm thấy hôm nay chú Nghiệp rất kỳ quái, trong mấy tiếng ở nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hồ Trung Vượng nín thở suy nghĩ vài giây, sau đó ngẩng đầu bước đi thật nhanh, giống như có chuyện gấp.
…
Sau hai tiếng đồng hồ, Hồ Trung Vượng gặp được Vương Đình và Bạch tiên sinh.
Dịch Gia Di cũng đã kết thúc cuộc thẩm vấn nhắm vào Bạch Song Ngân và Tề Triết, lý do mà cô nói với hai người này là “chú Nghiệp đã khai cả rồi, các anh khăng khăng không khai là muốn chung tội cùng phạt phải không?”
Giống như khi thẩm vấn Lỗ Vĩ Nghiệp, Dịch Gia Di nói lại tất cả những gì đã xảy ra tại hiện trường gây án hôm chú Nghiệp giết Vương Tân Thu, phối hợp với một vài lời nói công tâm, có thể lấy ra được gì đều tự thuật lại một lần.
“Nếu chú Nghiệp không khai thì sao phía cảnh sát lại giống như đã tận mắt chứng kiến mọi chuyện đã xảy ra vào hôm đó?”
Suy nghĩ này đánh hạ đầu óc hai người này, rất nhanh, sau khi hai người cân nhắc lợi hại cũng lần lượt khai ra. Tuy có người khai nhiều, có người khai ít, nhưng cuối cùng Dịch Gia Di cũng lấy được khẩu cung hữu lực nhất.
Cô mệt mỏi đi ra khỏi phòng thẩm vấn, cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, tai ù đi, tay chân mềm nhũn.
Từ Thiếu Uy cầm khẩu cung đi theo sau lưng cô, ánh mắt thi thoảng liếc về phía đôi môi hơi tái nhợt của cô.
Các thám tử vây quanh phòng thẩm vấn đều im lặng, mọi người cũng không vội chúc mừng và ăn mừng, người nào cũng nhìn vẻ mặt của Dịch Gia Di với vẻ quan tâm, trông theo cô chậm rãi vòng vào văn phòng tổ B.
Wagner sắp xếp cho Tam Phúc đi theo Dịch Gia Di về, phối hợp với cô làm công tác phía sau, còn mình thì ở lại phòng thẩm vấn cùng giám sát Dương sắp xếp tạm giam cho mấy người này và công tác bảo vệ nhân chứng chỉ điểm.
…
Dịch Gia Di về đến văn phòng tổ B đã thả mình ngồi lên ghế mát xa đặt trong góc phòng, mắt nhắm lại, trước đó vẫn luôn đề hơi đó cũng trút hết ra rồi, cả người mệt đến mức ngay cả ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.
Ghế mát xa tùy ý dày vò sau lưng cô, rõ ràng cảm thấy rất nhức nhối nhưng vẫn thiu thiu ngủ được.
Tối qua cô thức hơn nửa đêm để nghĩ hôm nay phải đối phó với tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức thế nào, phải thúc đẩy quá trình bắt giữ thế nào, đọ sức với Lỗ Vĩ Nghiệp kiểu gì, không được ngủ đủ giấc lại lao động quá sức nên quả thật rất buồn ngủ.
Một giấc ngủ này ngủ rất sâu, khi lại mở mắt cảm giác dường như chỉ mới qua vài giây, nhưng sắc trời ngoài cửa sổ đã tối đen rồi.
Trong văn phòng chỉ có tiếng giấy tờ văn kiện, chỉ có Lưu Gia Minh và Từ Thiếu Uy đang bận rộn, mắt thấy cô đã tỉnh, hai người đều đứng dậy.
Lưu Gia Minh bước nhanh một bước tới bàn chung bưng một ly trà gừng thêm đường, lại đi qua đặt vào tay cô: “Uống một ít đi, bổ sung đường.”
Dịch Gia Di nhận lấy, phát hiện ra trà gừng vẫn còn nóng, cũng không vội nói cảm ơn, miệng lưỡi khô khốc ngửa cổ tu ừng ực uống rất nhiều. Ở chung với đám người này lâu rồi, về mặt hành động cô cũng càng ngày càng phóng khoáng hơn, động tác uống nước ăn đồ ngọt cũng học theo bọn họ. Một đám đàn ông thô kệch cũng ngại dùng ống hút uống chậm, nhận lấy đồ ngọt chuyện đầu tiên phải làm luôn là ném ống hút đi.
Uống cạn đáy, cô mới đưa lại cốc cho Lưu Gia Minh, ợ một tiếng rất hài lòng.
Cô xấu hổ che miệng lại, đối diện với tầm nhìn với Lưu Gia Minh và Từ Thiếu Uy, lại không nhịn được mà nở nụ cười.
“Tôi đi gọi điện cho những người khác rồi, bọn họ đi ăn cơm cả rồi.” Lưu Gia Minh nhìn bộ dáng mơ mơ màng màng lại nhũn như chi chi khi vừa mới tỉnh ngủ đó của cô, nghĩ đến sự bôn ba và vất vả trong hai ngày này của cô, lại nghĩ đến bộ dáng vừa rồi khi cô trông ngủ ốm yếu như thế, trong lòng lại thấy xót.