Chương 790: Trận cước đại loạn 3
Hôm nay nhất định phải dẫn Thập Nhất đi ăn thật ngon, cho dù anh ta bao cũng được tất!
Dịch Gia Di vẫn có hơi mơ hồ, nhìn thấy Lưu Gia Minh đi gọi điện, thẳng đến khi đối phương đã cầm ống nghe lên bắt đầu quay số, cô mới đột nhiên tỉnh táo, ngẩng đầu liếc mắt nhìn đồng hồ trên đường, kêu ôi chao một tiếng, lập tức gọi Lưu Gia Minh: “Mau gọi điện cho bộ phận quan hệ công chúng, tôi muốn họp với sir Quách.”
“Tìm sir Quách? Không ăn cơm sao?” Lưu Gia Minh đặt ống nghe xuống, quay đầu lại với vẻ nghi ngờ.
“Không vội ăn cơm, hẹn họp với sir Quách trước đã! Tối nay nhất định phải thu phục đám truyền thông đó!” Dịch Gia Di vội vàng đứng dậy, bước nhanh đến bên cạnh Lưu Gia Minh.
“Ồ, được.” Lưu Gia Minh gật đầu, lại cầm ống nghe lên quay số của bộ phận quan hệ công chúng, ngược lại đột nhiên nhớ ra gì đó lại quay đầu nói với Dịch Gia Di: “Cô ngồi xuống ăn ít điểm tâm trên bàn chung trước. Anh Nhạc mời đó, nói cô chắc chắn thiếu đường thiếu năng lượng, kêu cho cô bồi bổ. Vừa rồi cô vẫn đang ngủ nên tôi mới đặt trong lò vi sóng, nếu muốn ăn nóng thì cô quay lại một lúc.”
“Ồ.” Dịch Gia Di gật đầu, vừa đi đến bàn chung vừa quay đầu nhìn anh ta.
Từ Thiếu Uy thấy cô không yên lòng mới dứt khoát ba bước thành hai đi tới, ấn cô ngồi lên ghế bên cạnh, còn mình thì vòng qua quay nóng điểm tâm cho cô.
Dịch Gia Di ngồi trên ghế, nhìn Lưu Gia Minh rồi lại nhìn Từ Thiếu Uy, đột nhiên cảm thấy mình giống một lão Phật Gia, được hai tiểu thái… không phải, là hai đại tướng chăm sóc đâu vào đấy, khà khà.
Cuộc gọi của Lưu Gia Minh đã được nối máy, anh ta lập tức mở miệng tìm giám sát Quách Vĩnh Diệu, đồng thời, lò vi sóng cũng tinh một tiếng, Từ Thiếu Uy bưng điểm tâm đưa tới trước mặt Dịch Gia Di và nhìn cô ăn.
Dịch Gia Di cắn miếng nhỏ, bên ngoài xốp giòn, trứng gà mềm mại bên trong vừa vào miệng, bao nhiêu mệt mỏi cũng lập tức được chữa khỏi. Cô cong mắt lại với vẻ hạnh phúc, ngẩng đầu cảm ơn Từ Thiếu Uy.
Từ Thiếu Uy vội vàng gật đầu, sau đó dời tầm nhìn đi.
Lúc này, Lưu Gia Minh đã gọi điện xong, anh ta quay đầu nói: “Giám sát Quách vẫn đang ở văn phòng, hôm nay chúng ta bắt được Lỗ Vĩ Nghiệp, là án lớn, anh ta phải xem qua đầu đề các tờ báo lớn ngày mai. Tôi nói lát nữa chúng ta sẽ tới bộ phận quan hệ công chúng gặp sir Quách.”
“Không cần lát nữa, anh Gia Minh, Thiếu Uy, chúng ta đi ngay bây giờ.” Dịch Gia Di lập tức vỗ bàn.
Trước đó đều là tổ trọng án phối hợp với sir Quách làm công tác quan hệ công chúng, nhưng bây giờ cuối cùng cũng đến lượt thời khắc tỏa sáng và lập công của sir Quách rồi!
Nuôi Quách nghìn ngày, dùng Quách một giờ mà.
…
Bộ phận quan hệ công chúng đại khái là một trong những bộ phận nhiều nhân viên văn chức nhất, Dịch Gia Di dẫn đội đàn ông lỗ mãng thối chân nhà mình đi vào, mắt thấy toàn là thư sinh và các em gái tri thức hoặc là đeo kính, hoặc là múa bút thành văn.
Hai bên mắt to trừng mắt nhỏ một phen, đám thư sinh vì hâm mộ khí chất mạnh mẽ của các thám tử mà lần lượt ưỡn ngực, đám đàn ông thô lỗ cũng vì ngưỡng mộ bộ dáng nho nhã lịch sự của người ta mà thu lại khí thế.
Dịch Gia Di chào hỏi các đồng nghiệp trong văn phòng rồi đi thẳng vào văn phòng của Quách Vĩnh Diệu.
Quách Vĩnh Diệu đã sớm nghe nói đám người Dịch Gia Di định qua đây, từ xa nhìn thấy cô tới đã mở rộng cửa, vẫy tay gọi cô vào. Trước đó trước khi cảnh ti Hoàng tan làm đã đặc biệt gọi điện thoại cho anh ta, nói trong chiến lược mà tổ trọng án và tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức đã trao đổi ra sau khi họp bao gồm cả nhiệm vụ cho bộ phận quan hệ công chúng, kêu anh ta nhất định phải phối hợp toàn lực với Dịch Gia Di, coi lời của cô thành lời của chính bản thân cảnh ti Hoàng.
Ủy quyền nhiều quyền lợi to lớn như vậy cho Dịch Gia Di, đây cũng không phải chuyện nhỏ, Quách Vĩnh Diệu đợi Dịch Gia Di cũng đã đợi mấy tiếng đồng hồ rồi.
Sau khi hai người ngồi xuống, anh ta đã ra oai phủ đầu, nói: “Tổ trưởng Dịch, chuyện này tôi chắc chắn sẽ tích cực phối hợp, chẳng qua sau khi bên này trao đổi với mấy báo chí luôn hợp tác tốt đẹp xong, trên cơ bản tiêu đề cũng đã đặt, muốn thay đổi cũng không dễ.”