Chương 793: Phúc lợi tăng ca! 3
“Được, cảm ơn tổ trưởng Dịch.” Đồng nghiệp ở PPRB (bộ phận quan hệ công chúng) lập tức gọi điện thoại về cho Nhật Nguyệt báo.
“Tổ trưởng Dịch, tác giả hàng đầu của nhật báo Cam Xanh - Nhiếp Uy Ngôn muốn tiến hành phỏng vấn phía cảnh sát chúng ta nhắm vào vụ án này, tối nay sẽ làm nhanh một bài đăng lên cột chuyên mục, cô có thời gian nhận phỏng vấn không?” Một đồng nghiệp PPRB khác ngẩng đầu lên hỏi.
“Là phỏng vấn nói chuyện một một sao?” Dịch Gia Di hỏi.
“Đúng, thật ra có khả năng anh ta có vài câu hỏi muốn hỏi cô, cô cảm thấy có thể đăng báo thì nói cho anh ta là được.”
“Có thể.”
“Cảm ơn tổ trưởng Dịch.”
Trong nửa tiếng tiếp theo, Dịch Gia Di trao đổi với hơn một đồng nghiệp PPRB một vài câu hỏi về nội dung công khai lấy hay bỏ khi đăng báo, tuy rằng bài viết không cần cô viết nhưng cũng bận đến tối mắt tối mũi.
Vất vả lắm mới xử lý xong phần lớn câu hỏi thì Nhiếp Uy Ngôn của nhật báo Cam Xanh lại đến, Dịch Gia Di không thể không cùng đối phương đến phòng họp được sir Quách sắp xếp giúp rồi trao đổi lấy tin với đối phương.
Ngoài cửa sổ là màn đêm yên tĩnh nhưng trong cục cảnh sát lại đèn đuốc sáng trưng, vô số bộ phận vì phối hợp với công tác của tổ trọng án và tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức mà bận rộn thông đêm đến sáng.
Trong phòng họp nhỏ, đèn ánh sáng lạnh chiếu lên mặt Dịch Gia Di không hề khiến khí chất của người này trở nên lạnh lùng mà chỉ khiến cô càng thêm anh khí. Loại anh khí này được truyền hồn vào vẻ đẹp và khí chất tuyệt vời của cô.
Nhiếp Uy Ngôn quan sát tổ trưởng Dịch ngồi đối diện với mình, cuối cùng cũng gặp được cô.
Cuối cùng cũng được phỏng vấn cô – Khắc tinh của tội phạm, Dịch Gia Di.
Hôm nay anh ta tới tích lũy tư liệu sống cũng không phải chỉ vì chuyên mục ngày mai thôi đâu, anh ta vẫn luôn muốn viết một số báo đặc biệt về cô nên vẫn luôn tích lũy nội dung. Sau bài phỏng vấn hôm nay, chí ít có thể hoàn thành tám mươi phần trăm tư liệu sống cần thiết.
Nụ cười trên mặt Nhiếp Uy Ngôn dần trở nên đậm hơn, nhận nước nóng mà Dịch Gia Di đưa qua, lúc cảm ơn lại khiêm tốn và lễ độ.
Khi đối diện với tổ trưởng Dịch mà mình đã chú ý rất lâu rồi, thái độ của anh ta không hề khủng hoảng.
Lúc Phương Trấn Nhạc tới văn phòng của bộ phận quan hệ công chúng đã nhìn thấy Nhiếp Uy Ngôn đang treo một nụ cười vô cùng dịu dàng, dùng ánh mắt đặc biệt chu đáo nhìn Dịch Gia Di ngay trong khu văn phòng công chúng.
Anh nhíu mày lại, hai tay nhét túi quần đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu.
Quách Vĩnh Diệu vừa nghe nói Phương Trấn Nhạc chạy qua đây đã lập tức buông công việc trong tay, mở rộng cửa chào hỏi đón tiếp.
Sát tinh trăm năm này tới chỗ anh ta không phải mới một lần, hôm nay tới chắc chắn không có chuyện tốt, sir Quách cũng không dám chậm trễ.
“Sao giám sát Phương lại tới đây?” Quách Vĩnh Diệu giơ cao tay thu hút sự chú ý của Phương Trấn Nhạc, lúc này, Phương Trấn Nhạc mới dời ánh mắt khỏi hai người trong phòng họp mà nhìn về phía Quách Vĩnh Diệu.
“Các đồng nghiệp PPRB tăng ca vất vả rồi, hôm nay tôi mời bữa khuya, cua rang muối gọi giao hàng đã tới rồi, để luôn trong khu văn phòng công chúng hay là đặt trong phòng họp?” Phương Trấn Nhạc nói rồi chỉ vào phòng họp có Dịch Gia Di và Nhiếp Uy Ngôn.
“À...” Có thế nào Quách Vĩnh Diệu cũng không ngờ mục đích Phương Trấn Nhạc tới đây lại là mời khách.
Anh ta giống như nhìn thấy thiên hạ huyết vũ, mặt trời mọc đằng tây mà nhìn chằm chằm vào Phương Trấn Nhạc một lúc rồi mới nghi ngờ hỏi: “Thế này thật ngại quá... cứ đặt ở khu văn phòng đi.”
“Được.” Phương Trấn Nhạc gật đầu, quay người gọi đám người Lưu Gia Minh vào cửa. Vì thế các thám tử tổ B xách túi to túi nhỏ vào trong, trong nháy mắt trên bàn trống của khu văn phòng đã đặt đầy đồ ăn ngon, mùi thơm lập tức tràn ngập trong phòng, đánh tan trạng thái mệt mỏi khi tăng ca của mọi người và bầu không khí nặng nề trong khu văn phòng.
Quách Vĩnh Diệu mang theo nghi ngờ đi lại gần, tuy rằng mặt treo nụ cười nhưng ánh mắt và giọng điệu lại sặc mùi dò hỏi: “Sao đột nhiên sir Phương lại muốn mời khách thế? Có phải có chuyện tốt gì xảy ra không, nói ra cho mọi người cùng nhau chúc mừng đi.”
“Không có gì, chỉ mời khách thôi.” Ánh mắt của Phương Trấn Nhạc vẫn như có như không liếc về phía phòng họp của Dịch Gia Di và Nhiếp Uy Ngôn, anh xách túi mang đi gần mình nhất tới, mùi thơm lập tức nhảy ra, những người vừa rồi còn nhịn được lúc này cũng sắp chảy nước miếng.