Chương 810: [Từ Thiếu Uy] Trước kia
Đó là hộp đen ký ức mà anh ta chưa từng nói với bất kỳ ai!
Ánh trăng rõ ràng rất sáng nhưng nó cũng chưa chắc sẽ chiếu rõ mỗi một người trong trời đất này.
Trăng càng sáng thì bóng tối cũng càng tối tăm hơn, Từ Thiếu Uy đứng trong bóng râm, nhìn hai người đó bước ra khỏi bóng tối và đi tới dưới ánh trăng, đứng trong ánh đèn đường.
Người đi đằng trước vẫn luôn nhai kẹo cao su, tóc nhuộm đỏ.
Từ Thiếu Uy đã từng nói giảng giải với bọn họ, làm nghề này cũng phải giấu mình trong đám người, đó mới gọi là thông minh. Bọn họ từng nghe kiến nghị của anh ta nhưng vẫn không thể trở thành người thông minh được.
“Cảnh sát Từ, chào buổi tối nhé.” Ngược lại người mở miệng trước lại là đầu đinh đi phía sau. Ông ta mặc một chiếc áo may ô màu đen mà mỗi một người đàn ông ở Hương Giang này đều có một cái, hơi hất đầu, hai tay đút túi quần, khiến người không có cách nào phán đoán ra được trong bàn tay bên trong túi quần đó có cầm hung khí gì hay không.
Người này thì thông minh hơn một chút.
“Đã nói sẽ không gặp lại nữa.” Từ Thiếu Uy băng qua hai người, muốn ngang qua vai mà đi, không còn gặp lại nữa.
Hai người đặc biệt tới đây gặp anh ta, làm sao có thể để anh ta đi mất như vậy được mà một mực bám theo như thuốc cao da chó.
“Sắp tết rồi.” Người mặc áo may ô đen bước theo Từ Thiếu Uy lên lầu, cũng giống như Từ Thiếu Uy nghiêng đầu quan sát ông cụ trông cửa đã ngủ đến mơ màng.
“Trong túi không có tiền, làm sao đón tết được?” Một người khác vừa nhai kẹo cao su vừa đi theo vào thang máy, đứng ở một bên khác của Từ Thiếu Uy.
Anh ta quan sát thang máy, lại cười đánh giá: “Môi trường sống của anh ngược lại cũng rất tốt đấy.”
Từ Thiếu Uy ấn số tầng nhà mình, cũng không nói gì cả.
Lúc này đã rất muộn rồi, không có hàng xóm nào khác sử dụng thang máy, ba người thuận lợi lên đến tầng mục tiêu, Từ Thiếu Uy bước một bước ra, hai người khác cũng nhắm mắt theo đuôi.
Sau khi mở khóa cửa, Từ Thiếu Uy lấy hai đôi dép lê trên giá để giày ném xuống trước mặt hai người phía sau.
Hai người rõ ràng không có thói quen vào nhà thay dép, nhưng nhìn vào gáy Từ Thiếu Uy, vẫn kiềm chế cơn sốt ruột đá văng đôi giày bẩn trên chân rồi đi dép lê vào.
Từ Thiếu Uy chỉ rót hai cốc nước, đẩy cả hai đến trước mặt hai người ngồi bên cạnh bàn ăn.
“Tôi đã nói chỉ làm một đơn, các anh lại tìm tôi làm gì?”
“Đã tiêu hết sạch tiền rồi, sắp tết nữa, cũng phải ăn ngon một chút chứ?” “Miệng nhai kẹo cao su” quay đầu quan sát căn nhà của Từ Thiếu Uy tuy trống trải nhưng vô cùng sạch sẽ gọn gàng. Cửa sổ sơn màu lạnh, sô pha cũng màu lạnh, tất cả đều theo tông màu lạnh… “miệng nhai kẹo cao su” vô thức rùng mình một cái.
“Ngược lại hình như tiền của cậu vẫn chưa tiêu hết thì phải.” Áo may ô đen cầm cốc nước lên vừa uống vừa quan sát xung quanh.
Động tác gỡ đồng hồ đeo tay của Từ Thiếu Uy dừng lại, quay đầu nói: “Có chuyện gì, nói đi.”
“Làm thêm một đơn nữa, một đơn cuối cùng. Kiếm được rồi, tôi sẽ về Nguyên Lãng dưỡng lão, cậu ta đi Phúc Điền tìm người thân của mình. Cậu cũng có thể đổi một chỗ sống tốt hơn, đúng, mua thêm một con xe ngon nữa.” Áo may ô đen đặt cốc nước xuống.
“… Tôi không làm nữa rồi.” Từ Thiếu Uy đứng bên bàn, hai tay nhét vào túi quần, cúi đầu nhìn hai người.
“Này! Không có súng của anh và kế hoạch của anh, chỉ sợ hai người chúng tôi không thành công được. Làm anh em, chú trọng nhất chính là nghĩa khí.” Giọng nói của “miệng nhai kẹo cao su” vô thức có hơi cao lên.
“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không làm nữa.” Giọng nói của Từ Thiếu Uy không mang theo cảm xúc, chỉ lạnh lùng kiên trì.
“Cũng không thể nhìn anh em không có tiền đón tết, chịu lạnh chịu đói được chứ?” Áo may ô đen cười khà khà.
“Thu tay đi, bây giờ cảnh sát theo dõi rất nghiêm ngặt, giống như nữ cảnh sát thường được nhắc đến trên báo phá án như thần, rất mạnh, ngay cả vua cướp còn chết trong tay cô ấy. Gần đây buôn bán ma túy cùng bị bắt một ổ…” Từ Thiếu Uy cúi mắt, hình như đang nghĩ đến gì đó.
“Cậu xử lý sạch bọn họ không phải là được rồi sao? Cũng không phải cậu chưa từng giết cảnh sát.” Áo may ô đen gõ hai cái lên mặt bàn, hất cằm xúi giục.
Sắc mặt của Từ Thiếu Uy lập tức thay đổi, ánh mắt lạnh lùng lập tức chuyển thành giá rét.
“Cảnh sát Từ, anh đừng quên mình đã từng làm gì.” “Miệng nhai kẹo cao su” không mang theo ý tốt nói: “Để các đồng nghiệp cảnh sát của anh biết được, bọn họ sẽ nhìn anh thế nào…”