Chương 811: Không thành vấn đề, không gặp không về
“…” Ngón tay trong túi quần của Từ Thiếu Uy mài vào nhau, nâng mắt nhìn hai người họ, ánh mắt giống như nhúng độc: “Được rồi, đây là một lần cuối cùng.”
“Anh em tốt, biết ngay cậu được mà!” Áo may ô đen giơ nắm đấm thụi lên mặt bàn, vui vẻ ra mặt: “Không thành vấn đề, sau một đơn này, chúng tôi tuyệt đối sẽ không liên lạc lại nữa.”
“Tôi vạch ra một mục tiêu, mười một giờ đêm hôm giao thừa, chỗ cũ, cùng nhau bàn đối sách.”
“Không thành vấn đề, không gặp không về.” Áo may ô đen nói xong đứng dậy: “Đã muộn như vậy rồi, chúng tôi không quấy rầy nữa.”
“Ừm.” Từ Thiếu Uy gật đầu, nhìn hai người tự đi đến cửa, thay giày rồi rời đi, từ đầu đến cuối anh ta không hề nhúc nhích.
Cửa bị khóa từ bên ngoài, cạch một tiếng.
Từ Thiếu Uy ngẩng đầu, nhìn chằm chằm lên đèn treo, nhìn đến hoa cả mắt mới nhắm mắt lại.
Sau vài phút, anh ta đi đến cửa, ném hai đôi dép lê vào thùng rác với vẻ ghét bỏ, ngay cả hai cái cốc mà bọn họ từng dùng qua kia cũng ném đi hết, sau đó xách túi rác lên, buộc chặt miệng túi, sau khi thắt nút chết lại ném ra ngoài cửa.
Sau khi vòng về, anh ta rửa tay thật sạch rồi mới đi tắm rửa.
Lau khô mái tóc ngắn, anh ta đi đôi dép lê có lông màu xanh đen, mặc áo choàng tắm màu trắng vòng vào phòng ngủ.
Ngồi trên giường yên tĩnh suy nghĩ một lúc, ngón tay của Từ Thiếu Uy sờ xuống bên dưới ván giường. Đầu ngón tay chỉ cách khẩu súng giấu bên dưới đó vài phân, một bàn tay khác siết thành nắm đấm, anh ta hít một hơi thật sâu, cuối cùng cúi người duỗi cánh tay cầm khẩu súng đó trong tay.
Sờ thân súng có hơi cũ kỹ, bên trên có rất nhiều vết tích va chạm loang lổ.
Cạch một tiếng gỡ băng đạn xuống, bên trong còn hai viên đạn.
Anh ta vuốt nhẹ lên thân đạn, lại đẩy băng đạn về.
Kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, cẩn thận hướng họng súng về hướng ngược lại với giường, cẩn thận làm xong tất cả.
Chậm rãi đẩy ngăn kéo về vị trí cũ, lòng bàn tay của anh ta đè lên tủ đầu giường, lại ngồi một lúc lâu rồi mới tắt đèn đầu giường đi.
Đêm khuya, anh ta ngủ rất ngon, thành thật nằm thẳng người trong ổ chăn, hai tay đặt lên bụng dưới, rất giống người đang ngủ rất say, nhưng thực tế lại không phải, trong mơ đều là đau đớn, không cam lòng, máu tanh và thù hận nghiền nát.
Đây là hộp đen ký ức mà anh ta chưa từng nói với bất kỳ ai.
…
Bữa sáng ngày hôm sau của nhà họ Dịch không chỉ khiến Trần Quốc Hương ngạc nhiên mà còn khiến sư tỷ kia cũng ngạc nhiên.
“Đây là bữa sáng ngày thường của các cô sao? Không phải đặc biệt làm để chiêu đãi khách đấy chứ?” Sư tỷ nhướng cao mày, há to miệng, gõ bàn với vẻ khó tin.
“Một gia đình bốn miệng ăn, không làm nhiều như vậy sao có thể no được?” Dịch Gia Đống đáp với vẻ hiển nhiên.
“Không… không phải như vậy, nhà tôi cũng năm anh chị em gái nhưng lúc nhỏ cơm trưa cũng chưa từng phong phú đến vậy!” Sư tỷ trừng to mắt: Anh cả Dịch, nếu anh đã nói như vậy, tôi cũng phải kích động chứ!
“Nhà tôi còn đông anh chị em hơn, đến cơm tất niên còn chưa từng phong phú như vậy bao giờ.” Trần Quốc Hương giúp Dịch Gia Đống bưng một đĩa sủi cảo chiên cuối cùng, đứng bên cạnh bàn, chỉ cảm thấy rực rỡ đủ loại, thế này cũng quá hạnh phúc rồi chăng?
Cô ta quay đầu nhìn về phía Dịch Gia Tuấn và Gia Như, sao mỗi ngày đều ăn như vậy mà hai đứa trẻ này lại không béo?
A Hương nói ra lời khổ tâm như vậy, bản thân cô ta lại không cảm thấy khổ, còn mang vẻ mặt hào hứng quan sát cái bụng nhỏ của Gia Tuấn và Gia Như, nhiều lần xác nhận mới chắc chắn không phải béo.
Cô ta không nhịn được mà tiếc hận: Mấy món ngon này đều ăn phí hoài hết cả sao?
“Cô cũng ngồi xuống đi.” Dịch Gia Đống giúp A Hương kéo ghế, ra hiệu cho cô ta ngồi xuống.
A Hương lại vẫn hơi cự nự, kiên trì đợi tất cả mọi người đều ngồi xuống, mông mới thật sự dán vào ghế, lúc nhỏ cô ta thân là con gái, đến ngay cả bàn cơm cũng không thể ngồi vào, cho dù đã lớn rồi, ở trong nhà cũng phải ngồi bàn cuối cùng, lúc ăn cơm thịt ngon, thức ăn ngon đều không thể tranh của cha và các anh trai, em trai.
Sau khi sắp đũa, lúc gắp thức ăn, cô ta cũng không nhịn được mà đi nhìn sắc mặt của người khác, thấy mọi người không có gì khác thường mới có động tác bước tiếp theo.
Phần thận trọng đó giống như đã ăn sâu vào xương cốt cô ta.
Trong lòng Dịch Gia Di mềm mại, nghĩ đến tâm trạng ăn nhờ ở đậu của A Hương, muốn chăm sóc cô ta mà gắp ít thức ăn cho cô ta, lại không ngờ Gia Tuấn đã giành trước.
Tuy rằng thiếu niên nhỏ vẫn còn nhỏ tuổi nhưng từ nhỏ đã rất hiểu quan sát người bên cạnh, cậu bé thấy bộ dáng câu nệ khi ăn cơm của A Hương, cũng không nghĩ nhiều như vậy mà trực tiếp giới thiệu với cô ta: “Đây là món sở trường nhất của anh cả em, nem chiên giòn ngon lắm, chị nếm thử đi.”