Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 813 - Chương 813 - Điều Chỉnh Lớn 2

Chương 813 - Điều chỉnh lớn 2
Chương 813 - Điều chỉnh lớn 2

Chương 813: Điều chỉnh lớn 2

Lời này của sir Hoàng là đang châm biếm ai vậy?

Ánh mắt của mọi người lập tức nhìn về phía Phương Trấn Nhạc, quả nhiên vẻ mặt của anh Nhạc mất tự nhiên hẳn, liếc mắt nhìn sir Hoàng với vẻ hơi trách móc.

“Tôi nói cậu đấy!” Cảnh ti Hoàng hừ một tiếng với Phương Trấn Nhạc rồi mới tiếp tục nói: “Sau này người to nhất cái tổ này chính là cậu rồi, trước đây Khưu Tố San còn có thể kéo cậu lại một chút, nhưng sau này vì bắt một phạm nhân còn không phải cậu sẽ đại náo thiên cung luôn sao…”

Cảnh ti Hoàng thở dài, quay qua gật đầu với Dịch Gia Di: “Sau này trông chừng anh Nhạc của các cô một chút, tuân thủ quy tắc một chút. Nếu như một tổ này đến ngay cả một người tỉnh táo cũng không có, vậy tôi sẽ điều Phương Trấn Nhạc đi, không bao giờ điều về đây nữa!”

“Yes, sir!”

Khắp phòng đồng thanh đáp lời sang sảng, ngược lại lễ giáo của đám trẻ này đều rất tiêu chuẩn.

Cảnh ti Hoàng gật đầu, cũng liếc mắt nhìn Phương Trấn Nhạc, vỗ lên vai anh, để lại một câu “tự giải quyết cho tốt” rồi quay người rời đi.

Đợi cảnh ti Hoàng bước được sáu bước, đột nhiên nghe thấy trong văn phòng tổ B phía sau rộ lên tiếng gào khóc thảm thiết, rõ ràng đám người trẻ tuổi này đang chúc mừng.

Ông ta chậc một tiếng, lắc đầu, không nhịn được mà cảm khái, một người có tính cách thối như vậy lại còn thích làm theo ý mình như Phương Trấn Nhạc, ngược lại vẫn có vài phần sức hút nhân cách.

Có chút giống với phong thái của ông ta năm đó.

Nghĩ đến sự dũng mãnh năm ấy của mình, trên mặt cảnh ti Hoàng mang theo nụ cười, bước chân tự mang theo gió, bóng lưng cũng đã khôi phục lại chút vẻ tiêu sái khi còn trẻ.

Trong văn phòng tổ B, mọi người gào thét ca hát chào đón anh Nhạc trở về.

Phương Trấn Nhạc nghe mà đau hết cả đầu, vỗ bàn chung rồi nói: “Sau này trà sáng, trà chiều vẫn như thường, có chuyện vui thì ra ngoài ăn thật ngon.”

“Dạ!”

“Wow!”

“Vâng!”

Tiếng hoan hô nhỏ hơn một chút, Phương Trấn Nhạc lại giao lì xì cho Lưu Gia Minh: “Chẳng qua bây giờ cũng không thể kêu tổ trưởng Dịch giúp chúng ta đặt đơn, Gia Minh, tiền này để ở chỗ cậu trước, mỗi tháng làm ghi chép lại, đừng tiêu lung tung.”

“Yên tâm đi anh Nhạc!” Lưu Gia Minh nhận lấy lì xì, trong nháy mắt đã nhét vào trong túi áo khoác ngoài.

“Được rồi, đừng náo loạn nữa, điếc hết cả tai.” Tuy trong lòng Phương Trấn Nhạc rất vui, nhưng ngoài mặt vẫn phải khống chế cái đám Husky này, sau khi ngăn mọi người tru tréo trong cục cảnh sát, anh vỗ tay, quay đầu nói với Dịch Gia Di: “Cô tiếp tục sắp xếp công việc, tôi vào văn phòng làm thủ tục, có chuyện cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.”

“Yes, sir.” Dịch Gia Di đáp lời rất vang vọng.

“Tối nay tiễn giám sát Wagner, tôi mời.” Đột nhiên Phương Trấn Nhạc nghĩ đến gì đó, quay đầu nói với Dịch Gia Di: “Mọi người đều tới.”

“Yes, sir.” Dịch Gia Di lại đáp lời.

Phương Trấn Nhạc nhìn bộ dáng tinh thần phấn chấn của cô, cuối cùng cũng không nhịn được mà phì cười một tiếng, định đi qua khoác vai cô, nhưng đột nhiên nâng mắt lên phát hiện ra trong văn phòng vẫn còn năm đôi mắt đang nhìn mình, nên lại vội vàng rụt rè lại.

Kiểm soát vẻ mặt mình, anh gật đầu với Dịch Gia Di, lực ý chí bùng nổ quay đầu đi vào văn phòng đã từng là của Khưu Tố San, Wagner và bây giờ cuối cùng cũng thuộc về anh.

Thẳng đến khi đóng cửa văn phòng lại, cũng không còn một ai khác nhìn thấy nữa, Phương Trấn Nhạc mới đấm mạnh một quyền vào không khí, lặng lẽ nói một tiếng với mình: “Yes!”

Madam Khưu – Khưu Tố San tiền nhiệm của tổ B, chiến hữu cũ trước kia cũng đã hoàn thành quá trình bế quan học tập nhiều ngày của mình.

Ngày đầu tiên hòa nhập vào đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức, chị ta được đưa vào tổ chuyên án [Xúc tuyết], tiến hành làm quen với công việc của vụ án.

Mà trong các cuộc họp hoặc lớn hoặc nhỏ liên tiếp này, chị ta từ trong miệng của vô số những đồng nghiệp ở đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức hoặc là trước đây từng tiếp xúc qua, hoặc là mình hoàn toàn không quen biết đều nhắc đến cái tên “Dịch Gia Di.”

Đợi một khắc công việc kết thúc đó, chị ta cầm sổ ghi chép của mình và văn kiện cần làm quen đã được tập trung chỉnh lý qua, không nhịn được mà phát ra tiếng cảm thán: “Mình ra nước ngoài bồi dưỡng, lại về nước bế quan cũng chẳng qua chỉ mới một tháng, sao toàn bộ đội điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức từ Bạch Mi Ưng Vương đến đàn em chạy vặt, tất cả đều quen chị Thập Nhất của tổ B vậy?

Bình Luận (0)
Comment