Chương 826: Lưu manh vô nhầm điện Diêm Vương 5
Dịch Gia Di vừa bận rộn vừa cảm ơn mọi người.
“Đây là giúp cô sao? Chúng tôi chỉ đang giúp cha mẹ của thức ăn – đầu bếp Dịch mà thôi.” Gary cười trấn an Dịch Gia Di, không muốn cô cảm thấy ngại.
“Cường thân kiện thể, còn có thể về văn phòng làm việc muộn một chút, vui lên nào.” Lưu Gia Minh duỗi thắt lưng một cái, cũng phụ họa theo.
Chú Cửu lén lút móc một bức tượng Quan Công nhỏ trong túi vải vẫn luôn đặt trên ghế, đưa tới trước mặt Dịch Gia Đống, cười bảo: “Lần sau có Nhị Gia trấn rồi, cho dù cảnh sát không tới ăn cơm thì cũng không sợ.”
Mọi người vội bỏ công việc trong tay xuống, mời quan nhị gia vào quán, sau khi sắp xếp cho tượng Quan Công xong mới lần lượt thắp hương khấn vái.
Đợi mọi người bái Quan Nhị Gia xong, lúc ra ngoài tiếp tục làm việc chỉ thấy Từ Thiếu Uy lại không hề bước vào quy trình huyền học mà đứng bên ngoài cửa Dịch Ký, nhìn chằm chằm lên dấu vết nước sơn đỏ hắt trên tường trắng đến ngây người.
Dịch Gia Di vừa định đi lên hỏi anh ta đang nghĩ gì thì đột nhiên Từ Thiếu Uy nhặt thùng sơn đổ trên đất lên.
Xách thùng sơn lên, anh ta dừng chân và nhìn xung quanh, lại vo mấy cục khăn giấy làm thành cọ vẽ, đi đến trước bức tường trắng loang lổ, phác họa lại những vết lốm đốm màu đỏ bị hắt lên tường trắng kia.
Bức tường được bao phủ kín bởi hoa anh thảo không thể tính là tiêu chuẩn nhưng lại hoang dã có thừa, đỏ như phủ máu vậy.
Mọi người đang bận rộn cũng dần buông buông công việc trong tay xuống mà vây lại xung quanh thưởng thức Từ Thiếu Uy vẽ xấu.
Sau vài phút, anh ta thu bút về, bất ngờ đối diện với ánh mắt của đám người Dịch Gia Đống và Dịch Gia Di, có hơi không chắc chắn bảo: “Hoa anh thảo, hoa này chiêu tài, tên cũng đặt mang ý nghĩa tốt, may mắn.”
“Thâm tàng bất khả lộ nha, cậu còn biết vẽ tranh cơ à!” Lưu Gia Minh đi tới, khoác lên vai Từ Thiếu Uy.
“…” Từ Thiếu Uy bị ôm trong nháy mắt cả người cứng ngắc, lại kiềm chế thôi thúc muốn hất đối phương ra, ngược lại còn đáp lại lời trêu chọc của đối phương: “Biết nhiều lắm.”
“Nhiều kiến thức, rất giỏi!” Lưu Gia Minh vỗ lên vai Từ Thiếu Uy, lại dựng ngón cái với anh ta: “Vẽ thật sự không tệ!”
“Hoa anh thảo có nghĩa tốt, hơn nữa mấy thứ này đều là huy hiệu chiến tích của Dịch Ký, rất uy phong.” Dịch Gia Di nhìn về phía anh cả, Dịch Gia Đống cũng gật đầu theo.
Từ Thiếu Uy mím môi, nâng mắt lại liếc nhìn Dịch Gia Di, chỉ thấy trong mắt cô quả thật có vẻ hài lòng, lúc này mới thả lỏng, quay người quăng thùng sơn và cục bút vẽ vào trong thùng rác.
Anh ta vốn đã chuẩn bị sẵn sàng vẽ không xong thì ngày khác sẽ giúp Dịch Ký sơn lại tường, nhưng bây giờ xem ra cũng không cần nữa.
Từ nay về sau, trên bức tường trắng bên ngoài cửa Dịch Ký nở rộ những bông hoa anh thảo… trên những bông hoa nở rộ đều đang viết: Trong có chó dữ! Nguy hiểm, chớ chọc!
…
Tối đó, đám người nhà Dịch Ký cùng nhau xem TVB trong phòng khách nhà họ Dịch, vốn phòng khách đối với bốn anh em nhà họ Dịch mà nói cũng được tính là rộng rãi, sau khi cộng thêm Tôn Tân, Đinh Bảo Thụ, A Hương, sư tỷ bảo vệ A Hương và Clara xong, đột nhiên trở nên có hơi chật chội.
Tối ấy, mọi người đã nhìn thấy một Tôn Tân hơi khác trong tivi hình hộp.
Nhân vật đầu bếp đó từng làm thợ cắt tóc và thợ trang điểm là một người kiêu ngạo và tinh thần phấn chấn, và Tôn Tân ngồi ở một bên thấy vai diễn của mình là sẽ đỏ mặt đến gần như tắt thở, giống như không phải cùng một người.
Đầu bếp khoa trương và ương ngạnh kia tuy không có lời thoại gì nhưng mỗi một ánh mắt, mỗi một tấc da trên gương mặt đều đang biểu diễn sự ngạo mạn “tôi coi thường tất cả các người.”
Hóa ra chàng trai đậu hũ ngại ngùng đứng trước ống kính không chỉ sẽ trông càng mịn màng hơn một chút, mà còn biết tỏa ra ánh sáng khác biệt.
Đứa trẻ mồ côi đứng ở ven đường bán màn thầu ngày trước đó, bây giờ đã lớn thành một thiếu niên khỏe mạnh có thể đứng trong ánh đèn chiếu, sở hữu tương lai và hy vọng.
Khi phần quay của Tôn Tân kết thúc, mỗi một người đều quay đầu qua nhìn cậu ta với vẻ thân thiết, hô to gọi nhỏ.
“A a a! Anh Tôn Tân lên tivi kìa!”
“Anh Tôn Tân đẹp trai quá! Đại minh tinh!”
Giống như còn tự hào và hào hứng hơn hơn cả Tôn Tân.
Tôn Tân hạnh phúc lại ngại ngùng, cơ quả táo đỏ lên như sắp nhỏ máu, đôi mắt óng ánh như sắp rơi lệ.
Có người nhà mừng cho bạn, chia sẻ thành tựu và niềm vui với bạn… chàng trai đậu hũ không phải cô nhi mà là ngôi sao lớn hạnh phúc.
…