Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 83 - Chương 83 - Giải Thích

Chương 83 - Giải thích
Chương 83 - Giải thích

Chương 83: Giải thích

Cô cảnh sát trẻ đã sớm dự đoán trước được, nếu mình đã tham gia vậy sẽ có một ngày bị phát hiện.

Mấy hôm thức đêm nghĩ về vụ án, cô cũng thường xuyên nhìn chằm chằm vào ván giường của Gia Như, nghĩ xem nếu bị phát hiện thì phải che giấu dị năng thế nào, phải khiến người khác tin tưởng cô chỉ rất cố gắng hoặc rất có thiên phú kiểu gì.

Giống như đóng một kịch bản, nghĩ xem phải lừa người thế nào, trong đầu cô không biết đã diễn tập bao nhiêu lần rồi.

Chỉ là gần đây đám người chú Cửu đều cảm thấy có quỷ, sir Phương thì bận phá án, mừng rỡ vì có người khoanh tròn, giống như cũng không để ý đến việc người khoanh tròn đó là ai, mà mấy ngày nay tinh thần và sức lực của cô đều đặt hết lên vụ án, hoàn toàn không rảnh nghĩ đến mấy chuyện khác... không ngờ nhanh như vậy đã bị bắt!

Người ngồi đối diện với cô là giám sát của tổ trọng án có lý luận phong phú, phía sau bên trái là tổ trưởng tổ trọng án dày dặn kinh nghiệm thực chiến, chỉ cần logic của cô không đủ chặt chẽ, sơ hở quá nhiều sẽ có khả năng bị bắt được đằng chuôi...

Việc cô có dị năng chắc chắn không thể bị phát hiện, xã hội hiện thực như sói như hổ, cô không muốn bị kéo vào phòng thí nghiệm đâu.

Tuy vẫn chưa xác định có thể lừa được hai boss trong văn phòng không, nhưng cũng đáng thử một lần.

Dịch Gia Di ngồi nghiêm chỉnh như gặp phải đại địch: “Vụ án giết người trên phố Pitt thật sự chỉ là trùng hợp, có khả năng góc độ của tôi đặc biệt, cộng thêm ánh sáng lúc chiều tối, trong cống nước có lẽ còn có nước đọng hoặc là thứ gì đó phản quang, vừa vặn bị tôi bắt được.”

Sau đó cô lại nói một cách nghiêm túc và chân thành: “Lúc ấy hung thủ đứng ở nơi đó vây xem, bộ dáng thập thò không nói lại còn cười rất quái.

Trước đó khi tôi đọc sách đã học được có vài hung thủ xuất phát từ lo lắng bị cảnh sát phát hiện, hoặc là sau khi giết người muốn nhìn thấy vẻ mặt bế tắc và rối rắm của các thám tử để đạt được tâm lý thỏa mãn mà sẽ trở về hiện trường gây án.

Khi ấy, phản ứng đầu tiên của tôi là không đúng, vừa quát một tiếng ông ta đã như giật mình muốn chạy trốn, không phải hung thủ thì ông ta cười quái đản như thế làm gì, sau đó còn sợ hãi như vậy?”

Giải thích xong xuôi, cô nuốt khan một cái, miệng lưỡi khô khốc lại thở ra một hơi nhẹ nhõm, cảm thấy lời giải thích của mình chặt chẽ không kẽ hở, hoàn toàn không cần đối chứng, quả thật là có chút đắc ý nho nhỏ.

Khưu Tố San nghĩ ngợi một chút, cảm thấy không có vấn đề gì, lại đảo mắt nhìn về phía Phương Trấn Nhạc.

Phương Trấn Nhạc vốn dựa người lên ghế sô pha một cách thoải mái, lúc này cũng đã ngồi thẳng người dậy, ánh mắt nhìn Dịch Gia Di sáng choang, dường như đang đào bới lỗ hổng trong lời nói của cô.

Trong lúc nhất thời, trong căn phòng yên tĩnh đến mức một cây kim rơi cũng nghe thấy.

Áp lực đè lên người Dịch Gia Di chợt tăng lên, dường như cả người đều bị nhìn thấu, chút đắc ý nho nhỏ đã hoàn toàn chắp cánh bay đi mất tiêu, lúc này mới biết ngồi đối diện với Phương Trấn Nhạc có cảm giác gì.

Quá đáng sợ!

Cô chỉ hận không thể đập bàn đứng dậy, quát to: “Ờ, tôi có dị năng đó, thì đã sao? Có dị năng thì không được à? Lẽ nào cống hiến cho xã hội cũng là sai sao?” Nhưng tất nhiên cô sẽ không bốc đồng như thế, làm ra loại chuyện phát điên như vậy.

Chỉ có thể thông qua phân tán lực chú ý để làm giảm tâm trạng lo lắng trong lòng, ánh mắt liếc nhìn mặt bàn của madam.

Kẹp văn kiện bên tay trái của madam đang đóng, trên bìa chỉ có một hàng chữ: Hồ sơ tổng hợp văn kiện và báo cáo về [Án trộm con], có vài chữ còn là chính tay cô viết, văn kiện cũng là cô giao cho madam sau khi tổng hợp báo cáo xong.

Bên tay phải của madam là một xấp hồ sơ dày hơn, có một quyển tạp chí tiếng Anh về phương diện thủ tục cảnh sát đè lên trên cùng, trên trang bìa màu đen viết một hàng chữ to đùng màu trắng: [Điều tra hình sự: Hồ sơ tội phạm lực lượng trung tâm trong quá trình điều tra phá án.]

Bình Luận (0)
Comment