Chương 831: Pháo hoa Nguyên Đán 1
Pháo hoa nở rộ trên bầu trời, những đốm sáng màu đỏ như máu nổ đôm đốp, bắn văng khắp toàn bộ chân trời.
Đêm giao thừa, qua vài tiếng nữa chính là một năm mới tới.
Chỉ mong khi ấy toàn bộ xui xẻo và tai ương đều ở lại năm cũ, tương lai chỉ có hy vọng mới và hạnh phúc mới.
Từ Thiếu Uy thuê một chiếc xe lái qua con phố phồn hoa nhất, nhìn tiếng chửi mắng và cười đùa của người khác.
Sự náo nhiệt của người khác.
Dần dần người ít đi, tòa nhà cao tầng cũng không còn mới toanh và sầm uất đến vậy nữa.
Khi đi qua một công trường, anh ta nhả nhẹ chân ga một chút, ánh mắt có thể quan sát thấy rõ tường sân công trường đủ cao, có thể ngăn chặn một vài ông chú bà dì vượt tường lẻn vào trong trộm vật liệu công trình. Nhưng lại không đủ cao, không có cách nào ngăn được sự linh hoạt và mạnh mẽ của anh ta.
Xe xi măng đang trộn ầm ầm, những trụ cầu xây dựng suốt đêm, thành phố thay đổi theo từng ngày này đến đâu cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Bây giờ thoạt nhìn chỉ là một góc công trình bẩn và bừa, nhưng trải qua vài ngày nữa sẽ nó biến thành tòa nhà lớn sáng ngời rộng rãi, trở thành con đường nhựa có xe sang chạy băng qua, để lộ ra thành phố này rất có sức sống.
Từ Thiếu Uy lại không quan tâm mấy ý thơ cung cấp cho người rảnh rỗi gặm nhấm đó, anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào xe trộn xi măng kia.
Ném súng vào trộn lẫn vào trong xi măng làm thành trụ cầu, sẽ không còn ai tìm được nó nữa - một hung khí chỉ sợ có thể trấn trụ phong thủy bảo địa này, khiến cho cây cầu này được xây thuận lợi, mấy trăm năm không sụp đổ.
Cho dù bị công nhân phát hiện ra có vật dị thường trong xi măng mà báo cảnh sát, nhưng xi măng đã ngấm vào trong toàn bộ khe kẽ của khẩu súng cũ, các nhà xét nghiệm của bộ phận giám định chắc chắn cũng không thu hoạch được gì.
Suy nghĩ lướt qua đầu, chân ga lại nhấn xuống, chiếc xe lại chạy về nơi cần đến.
Tòa nhà chung cư bỏ hoang bên rìa thành phố được cánh bất động sản coi trọng, tuyên bố sẽ xây dựng một chỗ ở cho các phú hào mới ở Hương Giang, nhưng phòng ốc xây được một nửa đột nhiên tài chính đứt gãy, cứ bỏ ở đây được vài năm rồi.
Hương Giang rất sầm uất, nhưng trong sự sầm uất vẫn có thể nhìn thấy những vết sẹo như vậy ở bất cứ nơi đâu.
Chỗ này là sào huyệt của những ám dạ hành giả.
Từ Thiếu Uy đỗ xe ở chỗ bí mật, anh ta đi trong bóng tối theo thói quen, vòng qua khu bỏ hoang và tới chỗ cũ đó.
Anh ta tới rất sớm, hai người khác vẫn chưa qua đây.
Anh ta theo thói quen kiểm tra xung quanh, đảm bảo tất cả đều an toàn, lại nhìn thời gian, tìm một vị trí tốt, sau đó đứng yên đợi người như một pho tượng.
“Kẹo cao su” vẫn nhai kẹo cao su của anh ta như cũ, muốn bắt chước thái tử gia bất cần đời, nhưng lại biến mình trông như một tên vô lại không thể thẳng nổi sống lưng.
“Áo may ô đen” vẫn mặc áo may ô đen của ông ta, hai người một trước một sau đi vào đây, áo may ô đen đi trước và kẹo cao su đi đằng sau.
Từ Thiếu Uy giống như dã thú tùy cơ hành động, mai phục trong bóng tối quan sát con mồi của mình.
Anh ta không nhúc nhích, thẳng đến khi hai người đó qua đây và chào hỏi anh ta thì anh ta mới cười đáp lời.
Ba người ăn ý ngầm đi xuống bậc thềm dẫn vào tầng hầm ngầm lộ thiên, không vật chắn, ngồi trên bậc thềm và mở đèn pin.
Trong tầng hầm ngầm này, cho dù bọn họ dùng đèn pin nhưng vì nó đủ thấp nên dù có người qua đường đi qua cũng rất khó phát hiện ra được, là một chỗ bí mật không tồi.
Cho tới bây giờ, kế hoạch của Từ Thiếu Uy đều bớt xảy ra sự cố, cho nên anh ta chọn chỗ không người, mà không bằng lòng ở bất cứ chỗ ở và khu sinh hoạt nào để lại dấu vết của bọn họ mà thảo luận.
Anh ta lấy tờ giấy đã chuẩn bị từ trước ra đưa cho hai người: “Bên trên đánh dấu điểm quẹt thẻ, thời gian quẹt thẻ của các cảnh sát mặc quân trang và một vài tuyến đường, cùng chi tiết các mục cần chú ý, các anh xem đi, học thuộc xong thì gọi tôi.”
Hai người đã sớm quen với tác phong của Từ Thiếu Uy, vạch ra kế hoạch không có sơ hở, mỗi một người đều phải học thuộc lòng, thẳng đến khi anh ta kiểm tra lại bọn họ, xác định bọn họ sẽ không quên, lúc này mới đốt sạch tờ giấy kế hoạch kia và bắt đầu hành động.