Chương 833: Hiện trường đặc biệt 1
“Thưa madam! Cảnh sát số 20447, Lương Thư Nhạc.”
Cướp bóc, ăn cắp, vào nhà cướp của, vì bọn trộm cắp bùng phát xung đột mà các án lớn án nhỏ xảy ra không ngừng, trước năm mới, cục cảnh sát còn bận rộn hơn cả trước đây, chị Nhân có khí sắc tốt nhất trong khoảng thời gian này mặt mày cũng xanh mét… không có cách nào khác, việc nhiều lên rồi, cảnh sát ở cương vị nào cũng không thể nhàn rỗi.
Tổ trọng án cũng bận rộn như vậy, trước đây cứ cách một khoảng thời gian mới gặp phải vài vụ hung sát, nhưng trước năm mới lại có thể cùng một ngày, một tổ nhận được hai vụ hung sát.
Vì tết về nhà chồng suy rốt cuộc phải mua quà tết gì mà vợ chồng đánh nhau dẫn đến ngộ sát.
Cuối năm ông chủ khất tiền lương, các công nhân tới cửa đòi bùng nổ xung đột, sau khi náo loạn bị dẹp yên mới phát hiện ra ông chủ đã chết.
Vì mua quà tết mà dẫn đến giao thông tắc nghẽn trên phố chợ, sau khi nổi điên trên đường xuất hiện tai nạn giao thông, dẫn đến tử vong, người nhà nạn nhân khăng khăng nói không phải tai nạn giao thông đơn giản như vậy, cứ đòi phải tố cáo tội mưu sát…
Phần lớn án hung sát trước năm mới đều là gia đình xung đột, bạn bè ngày xưa gặp chuyện đột nhiên biến thành kẻ thù, thậm chí còn phải liều đến anh chết tôi sống.
Hoặc là vì tình cảm mà kích động giết người, ngay cả hai cô gái giành nhau một sợi dây chuyền phiên bản giới hạn trong tiệm vàng cũng có thể dẫn đến hai anh bạn trai của họ đi đường quyền với nhau, cuối cùng xung đột thăng cấp, hung thủ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đối diện với người bị đánh đột nhiên chết ngắc, tất cả mọi người đều nói anh ta là hung thủ….
Ngày thứ hai sau tết Nguyên Đán đi làm, buổi sáng, Dịch Gia Di xử lý vụ án “một ông cụ sau khi say rượu đánh vợ, người vợ bị đánh liên hợp với con dâu của mình chém chết ông cụ”, sau khi về cục cảnh sát mới dẫn mọi người sắp xếp lại tư liệu rồi giao lên sở tư pháp, thì Phương Trấn Nhạc lại vỗ bàn tay.
“Lại có án mới sao?” Lưu Gia Minh vẫn ôm tâm lý may mắn trong lòng: “Hay là đến giờ trà chiều rồi?”
“Nằm mơ đi, trước năm mới còn muốn có thời gian ăn trà chiều sao?” Chú Cửu nhéo ót của Lưu Gia Minh một cái: “Đi thôi.”
Dịch Gia Di đã đứng dây mặc áo khoác to lên, quay đầu chỉ thấy một cánh tay lướt qua đỉnh đầu cô, cách người cô lấy một cái áo khoác da đi.
Quay đầu lại đối diện với gương mặt giãn ra của Từ Thiếu Uy, cô nhướng mày hỏi: “Tâm trạng không tồi đấy? Năm mới nhặt được tiền sao?”
“Cũng không có, nhưng tiền lương tháng trước đã phát rồi, bây giờ trong túi có tiền, tâm trạng không tồi.” Từ Thiếu Uy vừa mở miệng đã mang theo nụ cười.
Dịch Gia Di vừa mặc áo khoác nỉ vừa quan sát Từ Thiếu Uy.
Người này sau khi đi làm lại vào tết Nguyên Đán, khí chất cả người dường như đều thay đổi, nhẹ nhàng hơn ngày xưa và cũng thả lỏng hơn ngày xưa.
“Thế nào? Thu nhập nhiều hơn so với hồi làm cảnh sát quân trang chứ hả?” Tam Phúc vỗ lên bả vai của Từ Thiếu Uy, sau đó nhướng mày nói: “Mọi người đều đã được phát lương, lát nữa tôi mời cả nhóm trà chiều.”
“Tôi mời, để người mới mời.” Từ Thiếu Uy hiếm khi hào sảng chủ trương làm gì đó.
Tam Phúc nhướng mày, vừa định nói thì Phương Trấn Nhạc hừ một tiếng, bảo: “Đều giành việc của tôi sao? Gia Minh, sắp xếp trà chiều đi, đừng để mọi người tay không tiến vào hiện trường gây án.”
“Em biết rồi, trên đường em đảm bảo sẽ mua cho mỗi một vị cảnh quan đây cà phê và trà sữa.” Lưu Gia Minh chỉ tay phải lên trời, sau đó cao giọng đáp lời giống như tiền đang tiêu là của cậu ta vậy.
Mọi người cười ha ha, đồng thanh cảm ơn anh Nhạc.
“Nghĩa Phong Uyển căn hộ C, tầng sáu, tòa một, đường Mody, Tiêm Sa Chủy, đi thôi.” Phương Trấn Nhạc khoác áo khoác dạ lên người, vừa định khóa cửa văn phòng.
Nào ngờ tiếng chuông điện thoại vang to trong văn phòng, anh chần chừ vài giây rồi vẫn vòng về nhận điện thoại.
Lại là một cuộc họp trao đổi thông tin nữa, ngũ quan của Phương Trấn Nhạc nhăn nhó, tuy rằng rất muốn cúp máy nhưng cuối cùng vẫn nhớ ra mình đã là một giám sát mà không phải tổ trưởng, chỉ đành đau khổ che ống nghe, nói với Dịch Gia Di đang đứng đợi ngoài cửa: “Cô dẫn đội đi đi.”
“Yes, sir.” Dịch Gia Di gật đầu, không hề do dự mà quay người dẫn đội lao thẳng đến hiện trường gây án.
Khi mọi người ngồi lên xe cảnh sát, Dịch Gia Di mới chợt nhớ đến gì đó mà mở miệng hỏi: “Hình như anh Nhạc không mặc tây trang nữa?”
“Cậu ấy mặc tây trang là cả người không thoải mái, nếu có thể mặc đồ thể thao đi làm thì chắc chắn anh Nhạc sẽ mặc như vậy luôn.” Chú Cửu cười đáp, đây chính là một người lôi thôi lếch thếch.