Chương 834: Hiện trường đặc biệt 2
“Chẳng qua anh Nhạc cũng thích cái áo khoác dạ đó lắm, anh ấy mặc lên cũng rất tiêu sái, vai rộng chân dài, có phong thái. Năm ngoái tôi nhìn anh Nhạc mặc mà suýt chút nữa cũng mua một kiểu y chang.” Gary bảo.
“Tôi sẽ không mua áo khoác dạ đâu, chỉ riêng cái áo đó đã nặng năm cân rồi, tôi vẫn nên mặc áo khoác da của tôi thì hơn.” Tam Phúc vỗ cái áo khoác của mình.
“Anh định cả đời độc thân đương nhiên thích mặc cái gì thì mặc cái đó. Còn anh Nhạc người ta vẫn muốn có đôi có cặp, đương nhiên phải ăn diện một chút rồi. Khà khà…” Lưu Gia Minh nói xong lại ra vẻ thần bí vô cùng, bảo: “Buổi sáng lúc anh Nhạc xuống xe, vung cái áo khoác dạ dài một cái rồi quay người như vậy, cạch một tiếng đóng cửa xe, đầu cũng không hề quay lại mà sải bước đi như sao băng… tôi nhìn thấy nữ cảnh sát của bộ phận khiếu nại trong gara cứ nhìn chằm chằm vào anh ấy.”
“Ha ha ha, số đào hoa của anh Nhạc tới rồi.” Tam Phúc cũng ồn ào theo.
Chỉ là lúc mọi người đang cười ha ha, đều không hẹn mà cùng chuyển ánh mắt về phía Dịch Gia Di.
Chỉ thấy nữ tổ trường mỉm cười, tuy rằng rất giống đang nghe bọn họ nói chuyện nhưng lại thấp thoáng lộ vẻ đăm chiêu.
Mọi người tán gẫu một đường, cửa xe cảnh sát vừa mở, lúc xuống xe người nào cũng thu lại vẻ mặt.
Giống như bên ngoài xe cảnh sát có một tầng kết giới trở mặt, băng qua kết giới sẽ nhận được một mặt nạ lạnh lùng, người nào cũng biến thành viên cảnh sát nghiêm túc.
Đi vào tiểu khu, nhìn thấy xu thế hóng hớt của hàng xóm láng giềng cũng biết tòa một ở đâu rồi.
Từ Thiếu Uy và Lưu Gia Minh rẽ đám người vây xem ra, Dịch Gia Di băng qua giữa hai người, kéo dây cảnh báo lên, vừa đeo thẻ cảnh sát trước ngực, vừa gật đầu ra hiệu với hai viên cảnh sát mặc quân trang đợi ở nơi này: “Tổ B – CID, tổ trưởng Dịch Gia Di.”
“Tổ trưởng Dịch.” Một viên cảnh sát mặc quân trang trong số đó đi đến trước mặt cô rồi dẫn cô đi vào tòa nhà, vừa đi vừa giới thiệu tình hình cơ bản với cô: “Đây là ông bác bảo vệ, bác Bạch, nạn nhân là đứa trẻ trong hộ gia đình sống tại tòa nhà này, mỗi ngày bác Bạch đều có thể nhìn thấy cậu bé, nhưng một tuần gần đây lại không thấy người đâu.”
Dịch Gia Di để lại Lưu Gia Minh ở dưới lấy khẩu cung của bác Bạch.
Sau khi vào thang máy, cảnh sát mặc quân trang nói tiếp: “Người phát hiện ra thi thể là hàng xóm sống đối diện với hiện trường gây án. Tòa nhà này là một tầng có ba hộ, hộ C và hộ B đối diện, lúc hộ gia đình ở căn hộ B ra ngoài đổ rác nhìn thấy cửa nhà căn hộ C có dấu vết đốt tiền vàng, còn có thứ gì đó nửa màu đỏ, sau khi nhìn thấy hình như là dấu chân máu mới báo cảnh sát.”
“Được rồi.” Dịch Gia Di gật đầu.
“Bác Bạch nói nạn nhân là một bé trai bốn tuổi, tên là Vi Tiểu Đồng, mẹ tên là Vi Mỹ Hà, là một gia đình đơn thân.” Cảnh sát mặc quân trang nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Bác Bạch còn nói, lúc Vi Mỹ Hà mang thai đã chuyển vào đây ở, sau đó vẫn luôn sống ở nơi này gần năm năm. Trước đây thường sẽ có một người đàn ông trung niên tới thăm cô ta, mặc tây trang đi giày da, tóc chuốt keo, bộ dáng của người thành đạt. Nhưng hơn một tuần gần đây cũng không tới nữa.
Ồ, còn nữa, bác Bạch nói hơn mười giờ tối hôm qua Vi Mỹ Hà ra ngoài, sau đó ông ấy cũng không nhìn thấy cô ta trở về nữa.”
Dịch Gia Di càng nghe càng cảm thấy góc độ nhận thông tin và mức độ chi tiết của đối phương rất không tồi, chi tiết hơn so với những viên cảnh sát mặc quân trang ngay lập tức chạy đến hiện trường sau khi nhận được báo án và thu thập thông tin vắn tắt
“Anh tên là gì?” Dịch Gia Di không nhịn được mà nhướng mày hỏi.
“Thưa madam! Cảnh sát số 20447, Lương Thư Nhạc.” Viên cảnh sát mặc quân trang bước ra khỏi thang máy, quay đầu hành lễ một cách vô cùng có tiêu chuẩn với Dịch Gia Di.
“Làm tốt lắm.” Dịch Gia Di gật đầu với anh ta, sau đó mới quay về phía cánh cửa để mở, do một viên cảnh sát mặc quân trang canh bên ngoài cửa bảo vệ hiện trường gây án đầu tiên.
Bộ phận pháp y và bộ phận giám định đã tới trước, đang khảo sát và kiểm tra trong nhà.
Một nhóm người Dịch Gia Di cũng đeo bọc giày, khẩu trang và mũ vào, lần lượt bước vào trong nhà.
Dịch Gia Di nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy sau gáy lạnh toát, quanh nhà u ám vô cùng, vừa bước chân vào nhà lại giống như bước vào phim ma vậy.